Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm
Ngân Sâm
Dịch: QT
Chương 17
*******
Ban ngày trời rất nóng, nhưng buổi tối lại khác, gió từ ngoài thổi vào trong xe còn khiến người cảm thấy lạnh.
Lúc Tiếu Dương gọi điện thoại mời La Tranh bữa cơm, La Tranh có hỏi lý do, hắn thực thần bí mà nói bí mật. Này khiến cho lòng hiếu kỳ của La Tranh ngứa ngáy, vừa lên xe lại hỏi, Tiếu Dương mới đáp là sinh nhật của tôi.
La Tranh to mồm hô tôi không có tiền á, đừng mong tôi tặng cậu cái gì.
Người đến là được rồi, Tiếu Dương không có nửa điểm phiền lòng.
Vốn nghĩ sẽ có rất nhiều người cùng dự, sau lại phát hiện hình như cả gian phòng riêng to như vậy lại chỉ có hắn cùng Tiếu Dương hai người, hỏi Tiếu Dương nói không muốn có người khác tham dự làm La Tranh cảm thấy không được tự nhiên. Bị ảnh hưởng chút ít từ nhắc nhở lúc trước của Trang Viễn về vì sao Tiếu Dương lại đối mình nhiệt tình như vậy? La Tranh vừa gặm càng cua vừa nghiêm túc suy xét vấn đề này.
Tiếu Dương đem một đầu cá chuyển qua trước mặt La Tranh, giới thiệu rằng đây là món đặc biệt ở nơi này, hương vị rất ngon.
La Tranh tuỳ tiện đáp lời gắp một đũa ăn thử, rồi tiếp tục gặm càng cua, thỉnh thoảng liếc trộm Tiếu Dương một cái, hắn nhìn trái nhìn phải cũng không cảm thấy Tiếu Dương có vẻ gì là đồng chí, sau khi phun vỏ ra, La Tranh thăm dò hỏi Tiếu Dương, sao cậu không đem bạn gái đi?
À, Tiếu Dương kéo dài tiếng đáp lời rồi mới nói tôi không quen bạn gái.
La Tranh có chút giật mình, cậu làm sao mà không kết giao bạn gái?
Tiếu Dương buồn phiền với phản ứng của hắn, thở dài nói, không phải cứ đàn ông thì thế nào cũng phải có một phụ nữ bên người đâu.
Lời này tuy đúng nhưng La Tranh nghe sao cũng thấy không được tự nhiên, La Tranh cảm thấy mơ hồ như vậy cũng không phải việc tốt bèn lấy dũng khí há mồm dõng dạc hỏi Tiểu Bạch Dương, tôi thực sự không rõ, chúng ta ở cấp 3 có từng chơi với nhau không, hình như là không đi?
Tiếu Dương mỉm cười, nói về cơ bản đúng là không có, khi đó thầy giáo quản cũng nghiêm, học sinh ngoan cùng… ờ cái đó thì, luôn có khoảng cách thật.
La Tranh phẫn hận đập bàn, con mẹ nó thật là phân biệt đối xử quá đáng, sau đó chuyển qua nói chuyện khác, lại hỏi tại sao không chơi cùng mà giờ cậu đối với tôi tốt như vậy?
Tiếu Dương tựa hồ biết trước hắn sẽ hỏi như vậy nên ung dung trả lời, không phải nói chán ghét một người thì không cần lý do sao, cái này cũng vậy thôi. Với cả lúc đó cũng không phải chưa từng tiếp xúc a.
Việc cậu đuổi theo tôi đòi truy bài ư, La Tranh đen mặt.
Tiếu Dương cười phá lên, cậu còn nhớ rõ mấy việc tiểu tiết đó ư?
La Tranh cẩn thận suy nghĩ lại một chốc nhưng thật sự không còn nhớ ra chuyện gì khác.
Tiếu Dương âm thầm cảm thán, quả nhiên không thể trông mong gì nhiều ở người này, liền bảo nghĩ không ra thì thôi, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Quan trọng chứ, La Tranh kêu gào nói cái gì mà không quan trọng, theo lôgic mà nói đây là quan hệ nhân quả đó, có đầu mới có đuôi, bây giờ cậu đối với tôi tốt như vậy nhất định phải có lý do, chứ không có lý do trong lòng tôi thấy không ổn.
Tiếu Dương vừa cười vừa bảo cậu không cần dùng tri thức loạn xạ, trong lòng lại biết rõ giờ đường đột tỏ tình sẽ khiến La Tranh sợ chạy, liền nói cậu từng giúp tôi đánh chạy mấy tên lưu manh cho qua chuyện.
Cái câu trả lời cẩu huyết như vậy lại khiến La Tranh tin, hắn cảm khái không ngờ mình cũng có lúc tốt bụng như vậy, sự thực chứng minh làm người tốt quả nhiên là có báo đáp xứng đáng. La Tranh còn cảm thấy Tiếu Dương khờ khạo quá đi, chuyện đã lâu như vậy còn nhớ kỹ làm gì. Nhưng nghe được Tiếu Dương nói như vậy, La Tranh liền yên lòng, tiếp tục vui mừng gặm càng cua, chỉ nghe răng rắc một tiếng, La Tranh đã kêu váng lên.
Tiếu Dương hoảng lên hỏi bị sao thế?
La Tranh mặt nhăn nhó nói bị vỏ cua găm vào giữa kẽ răng.
Tiếu Dương dở khóc dở cười lấy tăm cho hắn, La Tranh xỉa mãi vẫn không ra.
Với chuyện vui bất ngờ này, Tiếu Dương cố giữ bình tĩnh đề nghị tớ giúp cậu nhé.
La Tranh hàm hồ gật đầu khiến Tiếu Dương vui sướng đi qua, cẩn thận nhìn nhìn cái miệng há ngoác của La Tranh, rồi nói chắc rất đau vì hình như nó mắc vào lợi.
La Tranh uốn uốn lưỡi ú ớ vài tiếng không nghe ra là nói gì, Tiếu Dương nắm cằm hắn bảo đừng nhúc nhích, cầm cây tăm thực cẩn thận xỉa xỉa, tiếc là không gỡ được thứ đang ngoan cố mắc giữa kẽ răng kia ra, bèn dứt khoát thò tay vào miệng hắn. Nhưng hành động này làm La Tranh giật mình ngậm mồm lại, đớp luôn lên ngón tay kia. Tiếu Dương ngớ ra nhìn hắn làm La Tranh khẩn trương há mồm, ha ha hai tiếng nói cắn đau hả.
Nếu người khác làm hành động này, Tiếu Dương chắc chắn nghĩ là đang bị dụ dỗ, y nhìn chằm chằm La Tranh lại đang vùi đầu ăn đến vui vẻ, thở dài nghĩ chờ hắn đến dụ dỗ mình chắc phải kiếp sau mất.
Tiếu Dương bảo trong miệng cậu có cái răng hơi dài quá, muốn đi nhổ không?
Tự nhiên nhổ răng làm gì?
Không nhổ, nó sẽ càng dài ra trông rất khó coi, còn làm đau những răng khác đấy. Tiếu Dương hù dọa hắn.
La Tranh suy nghĩ rất lâu rồi cắn răng đồng ý nhổ.
Tiếu Dương giảo hoạt lợi dụng ngay cơ hội thân cận này bảo sang tuần tôi giúp cậu hẹn nha sĩ.
Lúc tiếp tục dùng bữa, Tiếu Dương hỏi xem La Tranh thích đi đâu chơi, La Tranh nghĩ nghĩ rồi bảo cafe Internet đi?
Quả nhiên không thể mong đợi hắn có cái ý tưởng gì hay nhưng Tiếu Dương vẫn đồng ý cùng hắn đi, làm La Tranh hưng phấn nhảy nhót như trẻ lên ba, hắn ở trong trường đã một thời gian dài không biết mặt mũi internet như thế nào. Nói tới chuyện này phải phàn nàn cấp trên cũng quá keo kiệt đi, không cấp cho hắn máy tính hay gì đó. La Tranh cắm đầu cắm cổ chơi, vẫn có thể vừa đập bàn vừa lầm bầm chửi thề, trông thực kích động, nhưng Tiếu Dương lại chính là mê mệt cái bộ dáng này của hắn.
Tiếu Dương không chơi trò chơi mà xem phim, mới xem được 2 bộ La Tranh đã bảo đi về thôi.
Tiếu Dương hỏi cậu không chơi thâu đêm sao?
Không được, ngày mai có lớp, với cả cậu không cảm thấy mệt sao? Về thôi về thôi, La Tranh đẩy hắn ra ngoài.
Sau khi lên xe La Tranh đột nhiên vui vẻ kêu cuối cùng cũng ra rồi.
Cái gì cơ?
Vỏ cua ý, tôi dùng lưỡi đẩy ra được đây này, La Tranh dào dạt đắc ý.
Tiếu Dương thật không biết nên nói gì, người này hỉ nộ ái ố thật là bộc trực tuỳ hứng, hắn bảo La Tranh cậu từ cấp 3 đến giờ thật đúng là một chút cũng không thay đổi, chỉ có hai chữ để miêu tả, đơn thuần.
Lời này La Tranh không thích nghe nên nói kỳ thật nội tâm tôi vô cùng xấu xa, chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi.
Tiếu Dương giễu hắn đầu năm nay ai cũng thích giả làm người tốt, cậu lại khẩn cấp muốn làm người xấu ư.
La Tranh lờ hắn đi, nhắm mắt ngủ.
Vốn mệt đến chỉ muốn lăn quay ra ngủ, Mầm Đậu lại tới tìm, nói là trông thấy có học sinh trèo tường ra ngoài, nên phải đi kiểm tra từng phòng xem là ở lớp nào.
La Tranh nổi cáu hỏi chuyện đó có liên quan gì tới tôi?
Trang Viễn bảo không chừng lại là ở lớp cậu đó!
Này này, cậu đừng hiếp người quá đáng a!
Các lớp khác đều đã tra, cậu sao có thể ngoại lệ?
Trang Viễn vừa nói như thế, La Tranh liền quay đầu xem, Nghê Phi mới vừa ở trên giường giờ đã không biết đi đâu, hắn đành lầu bầu xuống giường, đời trước không biết đã tạo cái nghiệt gì, đời này lại rơi vào tay tên chết tiệt này!
La Tranh đúng là hiểu rõ cái đám ở lớp mình, nếu nói có học sinh làm loạn, còn ai ngoài cái tên Tô Cách kia, hắn trực tiếp phi tới phòng Tô Cách, thật sự là không thấy đâu, hắn hít sâu hỏi người đâu?
Bàn Đại Hải hắc hắc cười nói ra .
Thực mẹ nó xui, La Tranh nhanh chóng đem ra giường của Tô Cách trải ra, đem gối đầu nhét vào, lại bắn ra ngoài trước khi Trang Viễn lại đây, còn dặn mấy đứa ở trong không được mở cửa, mở cửa sổ cho xem là được rồi.
Khi Trang Viễn tới nơi La Tranh vội vàng chạy ra bảo đã tra đã tra, đều có mặt, Trang Viễn hướng trong phòng nhìn nhìn, lại không nói gì, xoay người đi chỗ khác.
La Tranh nhẹ nhàng thở ra trở về phòng ngủ.
Nghê Phi một lát sau trở về, La Tranh thuận miệng hỏi đã tra ra chưa?
Rồi, năm ba lớp 8.
À, La Tranh mừng rỡ đánh cái ngáp, thoải mái cọ cọ gối đầu, bình yên đi vào giấc ngủ.


