JQ – Chương 19

JQ – Chương 19

Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm

Ngân Sâm

Dịch: QT

Chương 19

*******

La Tranh ôm mặt cùng Tiểu Nghê đi căn tin, ngủ dậy xong tâm tình đã không có còn ác liệt như tối hôm qua nữa, cả đầu hắn chỉ nghĩ đến có cái gì để ăn, hắn thò tay vào miệng sờ sờ răng, vẫn còn đau, vậy là đừng mơ ăn cơm rồi, thôi thì làm cốc sữa đậu nành vậy.

Tiểu Nghê cao hứng phấn chấn nói với hắn mấy tin đồn loạn thất bát tao trong trường, La Tranh lại không dậy nổi hứng thú chỉ ậm ừ vài tiếng có lệ làm Tiểu Nghê rất bất mãn, nói cậu lại làm sao thế đáng lẽ phải sôi nổi cùng tôi buôn dưa lê chứ!

La Tranh chỉa chỉa miệng mình, Tiểu Nghê bày tỏ đồng tình sâu sắc bằng cách vỗ vai hắn bảo đáng đời tự rước nợ vào mình, vô duyên vô cớ đi nhổ răng!

La Tranh đang muốn đáp lời, lại nhìn thấy Trang Viễn đang xoa eo đi phía trước liền ngậm miệng không lên tiếng.

Trang Viễn vừa chống eo vừa lết đi như ông lão. Thắt lưng y rất đau, nghĩ đến không biết tối hôm qua không cẩn thận đụng vào cái gì, giờ chịu tội, về sau tuyệt đối không uống say nữa. Y đi hai bước nghỉ một bước làm Tiểu Nghê tò mò chạy vọt lên hỏi, Trang chủ nhiệm, anh đây là?

Xương sống đau thắt lưng đau, Trang Viễn nói bị đụng vào cái gì đó .

La Tranh nghe xong theo bản năng cúi đầu nhìn chân của mình đầy đắc ý, là lão tử đạp đó, bất quá nhìn tình trạng Trang Viễn, La Tranh không khỏi lo lắng mà nghĩ có phải hơi mạnh quá không? Chắc không đạp gãy thắt lưng hắn chứ?

Tiểu Nghê vốn định dìu y nhưng Trang Viễn cự tuyệt, cười nói không có việc gì không có việc gì, từ từ đi là được.

Tiểu Nghê cũng không miễn cưỡng, quay đầu kêu to, thầy La, cậu nhanh lên.

Biết rồi biết rồi, La Tranh ừ hữ đáp trong khi mắt hướng lên giời mà bước qua mặt Trang Viễn.

Trang Viễn đưa tay vẫy hắn, này thầy La…

La Tranh coi như không nghe thấy, kéo Tiểu Nghê bước nhanh tới căn tin.

Này, này, Trang chủ nhiệm gọi cậu đấy! Tiểu Nghê tốt bụng nhắc nhở.

Gọi tôi? La Tranh giả bộ kinh ngạc, lại che mặt kêu đau nói sang chuyện khác, răng đau răng đau, haiz, ăn cái gì được bây giờ?

Nghê Phi quay đầu nhìn Trang Viễn ở phía xa đang nỗ lực lại đây, lắc lắc đầu, hai người này giống như bát tự không hợp, từ khai giảng đến giờ gây nhau không ngừng, thôi kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện mình, Tiểu Nghê rất không có tình đồng nghiệp mà đuổi theo La Tranh đi mua bữa sáng.

Trang Viễn lê bước mãi cũng đến được căn tin, lia mắt tìm kiếm thấy La Tranh cùng Tiểu Nghê ngồi trong một góc liền nhanh chóng đi lại.

La Tranh nhìn thấy y khó chịu bèn vùi đầu uống sữa đậu nành.

Trang Viễn sắc mặt rất là hòa ái mà nói thầy La, tôi vừa gọi cậu, cậu không nghe thấy à?

Xin lỗi, dạo này tai bị điếc. La Tranh trả lời rất có ý muốn gây sự.

Trang Viễn nheo mắt nhìn hắn, nói cậu…

Cậu cái gì mà cậu, La Tranh ngắt lời y thuận tiện tặng một ánh mắt xem thường, quay đầu bảo Tiểu Nghê, đi thôi.

Tiểu Nghê còn đang nghiên cứu không khí giữa hai người, chậm chạp mới đáp ứng đứng dậy.

Trang Viễn hơi hơi nhếch khoé miệng, nhẹ giọng chậm rãi nói thầy La, tôi có việc tìm cậu bàn.

Tôi sắp có tiết!

Tôi nhớ cậu có tiết vào buổi trưa. Trang Viễn giương mắt nhìn hắn khiến La Tranh căm tức.

Tiểu Nghê ở một bên xem tình huống không đúng, ha ha hai tiếng, thông minh chạy lấy người.

La Tranh tức giận mà ngồi xuống nói cậu biến thái a, nhớ chương trình học của tôi làm gì chứ?

Muốn nhớ thì tự nhiên nhớ, Trang Viễn đáp rồi hỏi, cậu không phiền mua cho tôi mấy cái bánh mỳ đi.

La Tranh bĩu môi không cam nguyện, nhưng nhìn y hành động bất tiện lại mềm lòng đi mua.

Trang Viễn chậm rãi ăn, hỏi, cậu không ăn sao?

Không ăn, đau răng.

Làm sao vậy?

Nhổ, nói xong La Tranh lại bưng mặt.

Lời này trực tiếp làm cho đầu Trang Viễn vừa chuyển, liên tưởng nhúm bông kia, thử thăm dò nói trong phòng ngủ của tôi có miếng bông rơi trên đất…

Nhắc tới cái này làm La Tranh bực mình, nghĩ tới mình mệt gần chết đem y khuân về phòng ngủ, còn bị y vô lễ, liền hất cằm, cao ngạo mà hừ lạnh hai tiếng trả lời.

Trang Viễn nhìn chăm chú hắn khẳng định nói của cậu hả.

La Tranh căm tức trừng y, chẳng lẽ cậu nhổ răng không dùng đến bông?

Không phải thế, Trang Viễn bình thản nghịch đũa nói, tôi chỉ không hiểu nó làm sao chạy vào miệng tôi được.

La Tranh thiếu chút nghẹn nước bọt, theo bản năng che miệng lại, không phải chứ, chạy vào miệng hắn? Hắn không được tự nhiên mà nhìn Trang Viễn một cái, thấy mặt y treo nụ cười trêu tức, liền xù lông, nhảy dựng lên đập bàn mắng cậu còn dám ý kiến hả!

Nhìn phản ứng này, đại khái là bị mình ăn đậu hủ rồi, Trang Viễn nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, khóe miệng không kiềm được giơ lên một độ cung đẹp đẽ rồi lại phải mân môi cố nén cười, làm bộ bình tĩnh ho khan nhắc nhở hắn đây là nơi công cộng.

La Tranh nhìn quanh bốn phía, thật là có không ít học sinh đang nhìn hắn, có chút xấu hổ ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Mầm Đậu.

Dưới ánh nhìn mãnh liệt như vậy, Trang Viễn vẫn thực thoải mái gặm bánh mỳ, trong đầu cố gắng hồi tưởng hôm qua mình làm cái gì, khổ nỗi cái gì cũng nghĩ không ra, y thất vọng từ bỏ, giải quyết xong bữa sáng chùi chùi miệng nói đi thôi, đi dạy thôi.

La Tranh im thít đứng dậy định mặc kệ y đi.

Trang Viễn gọi hắn lại, giả bộ đáng thương hỏi, cậu có thể dìu tôi không?

Trang Viễn thực sự dùng thái độ cầu tình mà nói với La Tranh, làm La Tranh mềm lòng xuống, hơn nữa cũng là do hắn đá, nhiều ít cũng có chút chột dạ, liền quay lại đưa tay dìu y, dù vẫn cố mạnh miệng mắng là y xứng đáng.

Trang Viễn tựa vào hắn, thực sự thỏa mãn mà đem sức nặng toàn thân đè lên người hắn, La Tranh vừa cật lực dìu y vừa nói cậu đứng thẳng chút đi, nặng!

Tôi cả người vô lực.

Cậu… La Tranh mắm môi không nói nữa, giận dữ tha y hướng phía lớp học đi tới.

Trang Viễn đem loé sáng trong mắt giấu đằng sau mắt kính, cậu nói cho tôi xem người hôm qua có phải là cậu không?

La Tranh bùng nổ, nói cậu làm gì cứ hỏi cái này, không muốn nói lại cứ nói! Ngày hôm qua lão tử không chỉ cố sống cố chết đem cậu kéo về ký túc xá, còn chiếu cố cậu, vậy mà cậu… cậu xem tôi thành phụ nữ mà cưỡng hôn!

Là phụ nữ thì tôi không hôn đâu, Trang Viễn ý trêu tức nói, giờ nhớ tới miếng bông kia, ách, vẫn có chút ghê tởm.

Gì? La Tranh tiêu hóa không nổi những lời này.

Ngốc như cậu thì đừng cố.

La Tranh đẩy y ra, bảo thế thì cậu tự đi đi!

Trang Viễn chịu đựng cơn đau từ thắt lưng truy hắn, hỏi cậu tức giận cái gì, được rồi, tôi ăn đậu hủ của cậu là tôi không đúng, cậu không phải cũng cắn lại rồi ư?

Trang Viễn vừa nói như thế, bụng tức của La Tranh càng lớn, chạy lại chỗ y mắng to tôi đạp chết cậu, nâng chân lên cho y một cước vào bụng, rồi lập tức chuồn mất.

Trang Viễn ôm bụng ngồi xổm xuống, cười khổ, xuống tay thật đúng là nặng, xem ra muốn tha cho cậu là không được rồi!

Lý Lương mát xa cho Trang Viễn, ngón tay thon dài ở eo y nhẹ nhàng động tới động lui, miệng không ngừng lải nhà lải nhải với y về Tiểu Trần bé nhỏ, Trang Viễn ngáp một cái, thoải mái nheo mắt lại chuẩn bị ngủ.

Phải rồi, Tô Nghiễn…

Trang Viễn mở mắt ra, động động đầu chặn lời hắn định nói, sau một lúc mới mở miệng nói tôi cùng cậu ta đã là quá khứ, đừng cố thuyết phục.

Lý Lương cuống lên hỏi cậu không thấy đáng tiếc? Tô Nghiễn thật sự rất tốt a. Lý Lương cảm thấy y đang hoàn hoàn toàn toàn trở thành kẻ ngốc.

Trang Viễn tiếp lời hắn, đường hoàng đáp, cho nên tôi không xứng với cậu ta.

Trang Viễn đã nói như vậy, Lý Lương cũng không biết nói gì nữa, nhớ tới cái gì lại hỏi thế thầy La thì sao?

Đề tài này làm Trang Viễn thích, y tỏ ra vô cùng nghiêm túc mà nói hôn đều hôn qua, tôi phải chịu trách nhiệm với hắn.

Lý Lương ngã xuống đất than lão Đại a, hiện tại không phải thời đại ngây thơ thuần khiết, lên giường còn không là gì, một cái hôn mà tính cái gì sao?

Trang Viễn híp mắt suy nghĩ, nói tôi cũng không thể nói rõ cái cảm giác này là gì, giờ cậu bất tri bất giác thấy hứng thú với một người khác, hứng thú đơn thuần ý? Cậu có nghĩ rằng tương lai có người như vậy bên cạnh, thì thực là thú vị không?

Nếu cậu là ôm tâm tư như vậy, tôi khuyên cậu hãy quên nó đi, Lý Lương không thích xem người đùa bỡn tình cảm người khác, là bạn tốt cũng không được.

Trang Viễn ngồi dậy ngó bản mặt nghiêm túc của hắn rồi giải thích, ý của tôi là muốn trải qua một phần tình cảm thực thư thái nhẹ nhàng, cậu hiểu ý của tôi không?

Thư thái nhẹ nhàng? Lý Lương hoài nghi nhìn y hỏi như thầy La ư? Cậu thư thái được không?

Đó là chuyện còn cần nghiên cứu nhiều, Trang Viễn cảm thấy chính mình cần hảo hảo ngẫm nghĩ, bất quá việc đầu tiên có lẽ là nên đem La Tranh nắm trong tay đi?

Trang Viễn động động eo, cảm thấy không còn quá đau, dời bước đi ra ngoài.

Lý Lương đuổi theo ra, kêu to quần áo của cậu kìa.

Suýt tí nữa đã quên, Trang Viễn quay lại còn đang khách sáo nói, Lý Lương đã thuận tay đem cổ áo của y sửa lại nghiêm chỉnh, Trang Viễn cười phá lên bảo cậu thật đúng là ôn nhu.

Lý Lương không vui xì một tiếng, tôi đây là hoàn mỹ không tỳ vết đó. Đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn cảm thấy La Tranh không xứng với Trang Viễn, họ La ngu như vậy, MY GOD, chịu không nổi.

Đương nhiên, hai kẻ đang tuỳ ý đùa bỡn nhau trên hành lang không ngờ cảnh này làm cho La Tranh từ dưới lầu nhìn thấy mà lòi hết cả mắt, khiến hắn bị sặc nước đá ho khan kịch liệt, tiếng động làm Trang Viễn đi nhìn thử, thấy đến là hắn liền vui mừng mà kêu to, thầy La, cậu không sao chứ.

La Tranh che miệng tiếp tục kịch liệt ho khan, không phản ứng với Trang Viễn đang giả tình giả ý, cúi đầu đi vào ký túc xá, một bên ho khan một bên cảm thán, thì ra, Lý Lương thực sự là có người thứ ba, kẻ này lại là tên Trang Viễn không biết xấu hổ!

Hai kẻ trông bình thường như vậy dĩ nhiên là đồng tính luyến ái, thế giới này thật sự đáng sợ, La Tranh rùng mình một cái.

La Tranh đem chuyện này nói với Tiểu Nghê, Tiểu Nghê nhảy dựng lên không tin.

Tôi đã nói có mà, La Tranh vô cùng đắc thắng, cái người tôi thấy lúc khai giảng khẳng định cũng là y, rất không biết xấu hổ !

Tiểu Nghê thẳng tắp ngã xuống giường bi thảm than, cậu đem thần tượng của tôi hủy hoại, anh ấy làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy!

La Tranh cắn một ngụm vào quả táo, lại kêu lên, thiếu chút nữa đã quên răng còn đau, hắn che mặt nói đã sớm bảo cậu họ Trang không phải người tốt, cậu còn không tin.

Tiểu Nghê liếc hắn một cái, tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc đau khổ về thần tượng bị bôi đen, La Tranh tranh thủ cơ hội, vội vàng đem mọi tội lỗi của Trang Viễn kể hết, kể cả sự kiện cường hôn tối qua.

Tiểu Nghê rớt mồm nhìn cái miệng của hắn, hỏi thực hôn ư?

Hả, việc này còn có thể giả bộ sao, La Tranh hào sảng bảo đó là tôi không may thôi, nhưng cậu bộ dạng tốt như vậy, về sau gặp y thì nên nhanh chóng tránh đi. La Tranh hiện tại hoàn toàn là đem Trang Viễn tả thành sắc ma.

Tiểu Nghê hưởng ứng hắn, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.

Đang ư ử hát chuẩn bị đi tắm thì Tiếu Dương gọi điện thoại tới, âm thanh như cũ ôn nhu bảo tôi vừa thấy trên tivi có người trông giống cậu.

La Tranh hớn hở ngay, kênh nào? Suất hay không suất.

Lừa cậu đó, Tiếu Dương lại hỏi răng cậu thế nào rồi?

Vẫn thế, La Tranh giật giật môi bảo đi tắm đây đi tắm đây, không tán nữa!

Cùng nhau đi. Tiếu Dương đột nhiên đổi giọng nhẹ nhàng ám muội.

Hả? La Tranh đã nắm khăn tắm khó hiểu.

Tôi cũng đang chuẩn bị tắm đây.

La Tranh hiểu ra, mắng, cút, trêu tôi à!

Ha ha, khó có lần cậu nghe cái hiểu ngay.

Cút đi, La Tranh cười mắng rồi ngắt di động, quàng khăn tắm cầm chậu rửa mặt đi ra đầu kia hành lang để tắm rửa, cũng không biết có phải vì nắm được bí mật Trang Viễn hay không mà tâm tình của hắn trở nên rất khá, còn vui vẻ cười rúc rích.