JQ – Chương 20

JQ – Chương 20

Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm

Ngân Sâm

Dịch: QT

Chương 20

*******

Cuối tuần này đến phiên lớp La Tranh trực nhật, La Tranh đã phân công cho đám nhân viên của mình rồi nhưng đám nhỏ không nghe lời vẫn là không nghe lời. Tô Cách vừa tan học thì chạy mất, hai cái đuôi của nó cũng không ngoại lệ, thế nên bãi cỏ dưới lầu không người đảm trách.

La Tranh túm lấy Mao Đoàn bảo tiện đà em đang xuống lầu đem đám rác dưới kia thu thập nhé.

Mao Đoàn tỏ thái độ không liên quan, em phụ trách sân thể dục cơ mà!

La Tranh nhéo nhéo cái mặt bánh bao của nó, em làm cùng tôi!

Vác cây chổi đi xuống quét rác, ngửa đầu trông thấy Trang Viễn đang đứng trên hành lang nhìn hắn, La Tranh nhớ tới bí mật của y, miệng ngứa ngáy, gọi Mao Đoàn lại bảo tôi có cái này nói cho em nè.

Mao Đoàn vẻ mặt hưng phấn chạy tới làm bộ chăm chú lắng nghe.

La Tranh lại thấy làm như vậy tựa hồ có chút vô đạo đức, ũ rũ mím miệng nói không có việc gì, em sang bên kia nhặt giấy rác đi.

Mao Đoàn xì ra khinh thường hắn, xoay người chạy đi.

La Tranh tiếp tục cúi đầu quét rác, nghĩ xem có nên đem chuyện Trang Viễn là GAY nói ra không, ai, ngẫm lại biện pháp này thật đúng là xấu xa. Hay là cứ xem tình hình đi, nếu Trang Viễn còn ức hiếp mình thì vạch trần y, ừ, cứ thế đi, hắn lại bắt đầu tự đắc đến sung sướng.

Trang Viễn tựa vào hành lang yên lặng nhìn hắn, hưng trí dạt dào ngắm cái kẻ đang cười trộm dưới lầu, qua một lúc nhịn không nổi mở miệng nói, thầy La, cái khoảnh dưới chân cậu đã quét tới ba lần rồi đó.

Không vui vì Trang Viễn quấy rầy mình tự sướng, La Tranh ngẩng đầu tức giận nói, tôi thích quét mấy lần là việc của tôi, cậu quản được sao?

Trang Viễn nhếch mép cười, vèo cái đi mất.

Bệnh à! La Tranh mắng một tiếng, nhìn nhìn mặt đất, thật đúng là được mình quét sạch sẽ vô cùng, vì thế vác chổi lên bỏ đi.

Tối nay Trang Viễn đến rủ La Tranh cùng đi ăn cơm, y đã tìm được cớ hoàn hảo là đi cảm tạ ơn chiếu cố cái đêm say rượu đó. Đáng tiếc y chậm chân, La Tranh không có đó, Tiểu Nghê đứng cách xa xa mà nói với y La Tranh ra ngoài cùng Tiếu Dương rồi.

Trang Viễn hướng Tiểu Nghê nở nụ cười cảm tạ, quay đầu đi thì nặng mặt, lại là cái tên âm hồn bất tán! Y nặng nề huỳnh huỵch bước lên lầu.

Lý Lương từ sau đuổi lên gọi y, mở một bức tranh cho y xem qua, trên đó vẽ Tiểu Trần bé nhỏ trông rất sống động. Muốn Tiểu Trần bé nhỏ làm người mẫu cho Lý Lương là tuyệt đối không có khả năng, nên bức tranh này tất cả đều vẽ từ trí nhớ mà ra, Trang Viễn cảm thán nói kiên trì của cậu thực cao nhỉ, theo đuổi lâu như vậy còn không từ bỏ.

Lý Lương cười hai tiếng, cẩn thận đem bức tranh giấy cất kỹ, vẻ mặt hưng phấn nói muốn tặng cho Tiểu Trần bé nhỏ.

Trang Viễn mở cửa phòng ngủ ngã vào trên giường, nói không bằng cậu đưa hắn mấy tờ phiếu bảo hiểm đi, hắn còn cao hứng một chút.

Lời này nói trúng tim đen, Lý Lương mới thôi, theo y ngã lên giường.

Trang Viễn không rảnh an ủi hắn, đầy đầu toàn suy nghĩ xem như thế nào đem tiểu bạch si họ La đích câu tới tay, cậu thôi đi Lý Lương nói, nếu Tiếu Dương là tình địch, cậu nghĩ rằng trình độ của hắn ở mức..

Rất cao đó, Lý Lương ngồi xuống phân tích cho y, vẻ ngoài, tài lực, tính cách đều có, hơn nữa biết cách mua vui, biết mưa dầm thấm lâu mà tiến, âm thầm lặng lẽ đạt tới đích, chỉ số thông minh rất cao. So sánh với cậu, thì hắn đúng là một quân tử nho nhã lễ độ…

Đàn ông không có quân tử, Trang Viễn cười một tiếng quái dị, chỉ có ngụy thôi.

Tôi thật không hiểu hai người bọn cậu tại sao lại gục trong tay họ La? Lý Lương thật sự nghĩ không ra, người nọ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thậm chí có thể gọi là kẻ chả được tích sự gì, như thế nào lại có thể khiến cho người say đắm xoay quanh?

Trang Viễn nói tôi cũng không rõ, ánh mắt cực cao như cậu làm sao lại rớt trên người Tiểu Trần bé nhỏ nào đó đấy thôi?

Lý Lương bị y chặn họng không có lời nào để nói.

Trang Viễn suy nghĩ một hồi đột nhiên nở nụ cười, Tiếu Dương chắc chắn là thua rồi.

Lý Lương nhìn y một cái, Trang Viễn nói loại người như La Tranh, hành xử quân tử là phí công vô ích.

Hả?

Trang Viễn giải thích cho hắn a, loại người đối hắn tốt hắn cho là điều đương nhiên giống như thấy mặt trời là có ánh sáng, sẽ không bao giờ đi lăn tăn về nguyên nhân ẩn sau, cho nên cái cách theo đuổi tinh tế bóng gió của Tiếu Dương thì mãn kiếp cũng đừng mong La Tranh hiểu được.

Lý Lương hiểu được ý của y, lạnh nhạt nói cẩu cấp liễu hội khiêu tường (*), không chừng Tiếu Dương đợi không nổi mà vội vã tỏ tình thì sao?
(*) 狗急了会跳墙: gần giống ý con giun xéo mãi cũng quằn, đây là chỉ kẻ bị ép đến đường cùng thì có thể làm mọi chuyện.

Cho nên, Trang Viễn nhếch mép, tôi sẽ xuống tay trước hắn.

***

La Tranh hắt hơi mấy cái, Tiếu Dương liền buông microphone xoắn lại hỏi bị cảm?

Không có gì, La Tranh quệt quệt mũi, phất tay ra hiệu hắn tiếp tục hát.

Tiếu Dương nói tôi hát một mình chán chết.

Tôi nói với cậu rồi, ngũ âm của tôi không tròn cậu còn cứ thích đi hát. La Tranh gặm dưa hấu thấy ngọt, bèn nhanh chóng cười nhét một miếng cho Tiếu Dương.

Một bài cũng không được? Tiếu Dương cố gắng dụ dỗ, nói cậu hát một bài thôi cũng được mà.

Không! La Tranh cứng đầu.

Cậu thật vô vị, Tiếu Dương không hát nữa, dựa vào ghế sofa nói tôi tưởng cậu có thể đọ trình ăn chơi với tôi a.

Đó là đương nhiên rồi! La Tranh vèo cái liền đắc ý, đánh nhau, tán gái, hay công phu trên giường cũng đều được cả.

Tiếu Dương thấy thú vị ngay, dựa vào hắn nói nhìn không ra a, thật không đấy?

Tự tôn nam nhân bị hoài nghi, La Tranh liếc xéo hắn rồi bắt đầu lảm nhảm, tôi từ tiểu học đã có bạn gái đấy, bách chiến bách thắng nhá.

Tiếp tục đề tài này chỉ khiến mình đau lòng, Tiếu Dương liền đổi chủ đề hỏi sang công việc dạo này thế nào? Tiếu Dương lúc vừa mới nghe được chức nghiệp của hắn thật đúng là giật mình, một phần tử luôn có vấn đề trong trường học lại quay đầu làm giáo sư, thật đúng là nực cười.

Còn sao nữa, Mầm Đậu không việc gì cứ tìm tôi phiền toái, nói đến đây La Tranh liền thấp giọng nói tôi phát hiện Mầm Đậu là cái kia a.

Cái kia?

Đồng tính luyến ái á!

Tiếu Dương trầm ngâm à một tiếng làm La Tranh rất bất mãn với phản ứng của hắn, biểu hiện thật nhạt nhẽo.

Tiếu Dương vẫn có tính mẫn cảm, nghe La Tranh oán thán nửa ngày, biết họ Trang kia không có việc gì cũng thích tìm La Tranh hành hạ, mà rất nhiều người đối với người mình thích làm loại hành vi này, hắn mở miệng hỏi thử nhìn không ra cậu ấy là loại đó a, vậy cậu ấy có tình nhân chưa?

Có, La Tranh nói thầy giáo mỹ thuật trường tôi, lần trước cùng chúng ta ăn cơm đó.

Tiếu Dương có chút yên lòng, nhẹ nhàng thở ra, lại trêu ghẹo bảo, cậu cẩn thận đấy, trông cậu cũng không tệ, cẩn thận cậu ấy coi trọng cậu .

Hắn dám! La Tranh nói tôi liền một tát quạt bay hắn.

Thế tôi thì sao? Tiếu Dương áp vào người hắn hỏi đột nhiên có một ngày tôi đổi tính hướng coi trọng cậu thì sao?

La Tranh vươn bàn tay đầy nước dưa hấu đến bóp mặt của hắn, nói giỡn kiểu này tuyệt không buồn cười.

Thực thất vọng, Tiếu Dương cầm khăn giấy lau mặt không chùn bước hỏi, tôi nói là nếu.

La Tranh đến phiền bảo đồng dạng, một cước đạp bay cậu.

Tiếu Dương cười phá lên như thế thì thật hung ác a, còn trong đầu tính toán kéo dài thêm, nhỡ mà hù người chạy, muốn khóc cũng không kịp.

La Tranh trở về thì đã khuya rồi, hắn đang rúc rích cười đi về phòng lại đụng Trang Viễn giống như bắt chuẩn thời cơ xuống lầu, cười nói, trùng hợp ghê, tôi chuẩn bị đi ăn bữa khuya, cùng đi đi.

La Tranh không kịp cự tuyệt đã bị Trang Viễn cường ngạnh kéo đến căn tin, hắn cố giãy giụa, nói cậu, cái tên này bệnh à, có bệnh!

Trang Viễn đem hắn ấn ngồi xuống, lại pha cho cho hắn bát mì ăn liền, La Tranh không ăn, nói tôi nhìn mặt cậu thì ăn không trôi!

Trang Viễn không tức giận, nói vậy cậu không cần ăn, nhìn tôi ăn.

Cậu có bệnh à!

Trang Viễn vui như điên hỏi cậu còn từ nào khác để mắng không?

Cậu! La Tranh tức điên, tâm tình tốt cả ngày vào giờ khắc này biến mất hầu như không còn.

Trang Viễn thở dài nói khó có hôm tôi hảo tâm mời cậu ăn, cậu ăn đi.

La Tranh lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, trước khi ăn còn không quên nói đây là tôi cho cậu mặt mũi!

Trang Viễn hỏi đi chơi vui chứ.

Tất nhiên.

Tán những chuyện gì?

Tán… liên quan gì tới cậu, cậu quản cả Thái Bình Dương hả.

Trang Viễn vô tội bảo tôi hỏi chơi thôi mà.

La Tranh mắt sắc nhìn thấy Lý Lương đi tới, nhanh chóng đứng dậy, trước khi đi tiện mồm cười tủm tỉm nói không quấy rầy hai người các cậu.

Hử? Trang Viễn nhìn bóng dáng hắn đi xa dần, lại nhìn một cái Lý Lương khó hiểu hỏi, hai người?

Lý Lương nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng khó hiểu.

***

La tứ thúc về nhà thăm lão cha rốt cục đã trở lại, mang cho La Tranh vài thứ tốt nên lén lén lút lút mò đến văn phòng La Tranh, ra vẻ thần bí hướng hắn ngoắc ngoắc, Tiểu Tranh a, tới đây một chút.

Gì đấy? La Tranh không vui nhìn chú.

Cháu tới đây tí đi! Giọng điệu làm cho La Tranh nổi hết cả da gà, phải vuốt cánh tay rồi mới đứng dậy đến phòng hiệu trưởng với La tứ thúc.

Tứ thúc cẩn thận đóng cửa, xoa xoa tay hắc hắc hai tiếng, chạy vào góc.

La Tranh hỏi chú lại có trò quái gở gì vậy?

La tứ thúc kéo hai cái gói to ra, quệt mồ hôi bảo, Tiểu Tranh a, quan hệ chú cháu ta không phải tầm thường, bình thường muốn trò chuyện thì phải cẩn thận, miễn cho người ta đồn thổi.

La Tranh không kiên nhẫn, toàn bộ trường học đã biết tôi là cháu chú!

La tứ thúc trưng vẻ mặt khiếp đảm, này là đứa mẹ nào tung tin đồn?

Là sự thật chứ tin đồn gì, bọc to đó là gì vậy? La Tranh phát hiện tứ thúc của mình càng ngày càng có dấu hiệu phát triển bệnh tâm thần.

À à, cha cháu gửi ta vài thứ đem về cho cháu.

La Tranh ngoáy ngoáy lỗ tai tưởng nghe lầm, ông già kia có lòng tốt vậy sao? Đợi cho La tứ thúc moi từ trong túi ra hai cái bánh nướng (*), hắn mới kích động lên, La hiệu trưởng bảo cha cháu tự mình làm đó nếm thử đi.
(*) bánh nướng – 烧饼: search google thì là như nàyUnknown

La Tranh nghẹn ngào đáp lời, cầm lên gặm ngay, La hiệu trưởng tiếp tục moi ra cái gì đó, vừa moi vừa nói, cha cháu bảo trời càng ngày càng lạnh, dúi ta mang theo chút quần áo đến.

La Tranh lệ nóng doanh tròng.

Đây quần dài áo dài, à, còn có áo bông, ông ấy nói quần áo nhiều như vậy đủ cháu qua cả mùa đông, nên quốc khánh cũng không cần về, à, tốt nhất nghỉ đông cũng đừng về.

La Tranh nghẹn đến trợn trắng mắt, phải ra sức lấy tay vuốt yết hầu. cháu không sao chứ hả hả hả… La tứ thúc một phen xông lên bóp cổ hắn mãnh liệt rung lắc, một trận hỗn loạn.

Lá thu lả tả trút xuống làm nền, La Tranh lôi hai túi tướng quần áo thất thểu đi trong sân trường, bóng lưng thật ủ ủ rũ rũ. Đã mẹ nó sớm biết ông già không có hảo tâm, La Tranh phi thường phẫn nộ a, cái gì gọi là nghỉ đông cũng không cần trở về, chắc tết âm lịch cũng không cần về nhà tế bái tổ tông?

La Tranh phẫn hận cắn một ngụm bánh nướng, nhai thật mạnh.

Trang Viễn thẳng mặt hắn đi tới đang muốn đùa giỡn một phen, còn chưa kịp mở miệng đã bị La Tranh gầm gừ, tôi cảnh cáo cậu, tâm tình tôi không tốt, cậu tốt nhất đừng chọc tôi!

Trang Viễn nhìn nhìn hai cái túi tướng chứa gì đó liền tỏ lòng hảo tâm, nói nhìn rất nặng nhỉ, cần tôi giúp không?

Không cần. La Tranh ngữ khí không thân thiện.

Trang Viễn không quản cái ngữ khí bất thiện của hắn, phớt tỉnh đoạt một túi từ trong tay hắn giúp tha về phòng ngủ.

La Tranh đi ở phía sau y nói đừng mong tôi sẽ cảm kích cậu, mơ tưởng hão huyền!

Tôi chỉ là rút dao tương trợ, Trang Viễn mặt dày nói.

Không ngờ cậu mà cũng biết nói mấy câu giỡn chơi, La Tranh dòm chừng cái gáy y.

Thứ cậu không biết còn rất nhiều, mà tôi lại không ngại cho cậu biết. Trang Viễn nói xong từ từ lui bước chuyển thành sóng vai đi cùng La Tranh.

Lời này nghe thực quái dị, La Tranh lắc lắc đầu, cũng không để tâm suy nghĩ mấy chuyện lộn xộn.

Trong lúc hắn đang lê lết lên cầu thang liền buồn mồm hỏi, cậu không biết là mình thực có lỗi với Trần Thừa sao?

Tiểu Trần bé nhỏ? Trang Viễn vô cùng khó hiểu hỏi có chuyện gì liên quan tới tôi sao?

Hả, Lý Lương không phải đang theo đuổi hắn sao?

Tôi biết.

Vậy cậu còn cùng Lý Lương dây dưa mập mờ! La Tranh phẫn nộ bảo cậu rất không biết xấu hổ!

Trang Viễn quả thực muốn nhảy lầu, hiểu lầm quá là to đi, y vội vàng giải thích, tôi cùng Lý Lương là hảo huynh đệ từ cấp 3 mà, làm sao có thể tiến thành dạng quan hệ đó?

Cậu không cần che dấu, cậu là sợ chuyện như vậy bị phơi bày ra ánh sáng sẽ ảnh hưởng tiền đồ đi! La Tranh kiên trì tỏ vẻ hiểu biết.

Trang Viễn vô lực nói tôi thừa nhận tôi là cái loại kia, nhưng quan hệ với Lý Lương là tuyệt đối trong sạch.

Cậu giải thích với tôi làm cái gì? Lại không phải việc của tôi. La Tranh kéo túi hành lý vào nhà quyết định không hề để ý đến y, Trang Viễn đứng ở phía sau hắn chỉ đành cười khổ, đối phó kiểu người như vậy, thật sự là bất lực.