JQ – Chương 21

JQ – Chương 21

Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm

Ngân Sâm

Dịch: QT

Chương 21

*******

Trước kỳ nghỉ quốc khánh, Tiếu Dương điện thoại đến hẹn hò với La Tranh, La Tranh kẹp di động vào vai, vừa bận rộn thu dọn đồ đạc vừa nói, không được rồi, tôi phải về nhà một chuyến. Ông già càng không muốn hắn về, hắn không về là hoàn toàn không thể rồi!

Không phải có bảy ngày sao? Lúc nào cậu rảnh thì sắp xếp cho tôi. Tiếu Dương xuống nước.

Cái này thì được, La Tranh nghĩ nghĩ bảo để qua bốn ngày đi, ngày thứ tư tôi đến tìm cậu.

Không cần thế, tôi biết nhà cậu mà, để tôi lái xe tới đón cậu.

Được thôi, đỡ phiền toái cho tôi. La Tranh khá vừa lòng an bài này, tay lôi ra một cái quần lót, nhét vào trong bao, miệng gào lên không nói không nói nữa, còn nhiều việc phải làm.

Tiếu Dương cười nói, được, đến lúc đó nói sau.

La Tranh ném di động lên giường, xoa xoa cổ nằm úp sấp trên đất, đưa tay móc móc dưới gầm giường, rốt cục lấy ra mấy đôi tất, hắn ngửi ngửi, ặc, vội vàng đem đi giặt.

Trang Viễn xách mấy chùm nho đến, chen chúc lại tranh vòi nước cùng hắn, La Tranh hầm hừ cái tên này…

Biết rồi, có bệnh chứ gì. Trang Viễn đón lời, đem túi vẩy cho ráo nước nói rất ngọt đấy, ăn không?

Không ăn, cậu tránh ra cái! La Tranh dùng mông huých y ra, tiếp tục chà xát tất trong tay, Trang Viễn cười không nói nữa, vào phòng ngủ chờ hắn.

Qua một hồi, La Tranh vung vẩy mấy đôi tất đi vào hỏi cậu có việc hả?

À, ngày mai một đường đi thôi.

Hử? La Tranh quay đầu nhìn y, không hiểu.

Trang Viễn nhướng mày nói XX thị, cùng nhau đi.

Cậu đi làm gì? Hắn nhớ rõ nhà Trang Viễn không phải ở đó, lúc còn bé hình như là y ngụ ở nhà bà ngoại?

Thăm bà ngoại.

Bà ngoại cậu không phải đã sớm… Ách, La Tranh tìm từ dễ nghe, qua đời sao?

Đi viếng mộ mà, Trang Viễn nhét trái nho vào miệng nói giúp cậu tiết kiệm một khoản tiền xe, không tốt sao?

Tốt cái gì mà tốt, La Tranh bảo chán phải nhìn thấy cậu.

Trang Viễn cầm mấy quả nho trong tay, hào phóng lưu toàn bộ chỗ còn lại cho La Tranh, cười bỏ qua ý kiến hắn, nói vậy định thế nhé,

Thật sự là lại tự chủ trương! La Tranh rửa sạch tay lại ăn nho, nhá một quả liền chua muốn rụng răng, tên gia hoả này, vẫn cái dạng cũ a!

Nói không cùng Trang Viễn đi, cách ngày lại ở cửa phòng ngủ chờ y, Trang Viễn hồi lâu mới xuống dưới, một thân hào quang sáng lạn dọa La Tranh giật mình.

Hôm nay y nhất nhất thay đổi hình tượng vốn có mặc bộ y phục sáng sủa tươi trẻ màu tím, dưới là quần lửng bò, chân xỏ dép xỏ ngón màu ghi, kính mát to đùng che nửa mặt, như mọi người hay nói là, rất thời thượng.

La Tranh không khỏi cúi đầu nhìn một cái áo sơmi trắng ngắn tay của mình, so với y mà nói chính là quê tới cực điểm, vì thế cả giận bảo, cậu cưa sừng làm nghé!

Trang Viễn đáng khinh hỏi cưa sừng thì sao? Rồi hua tay rất hưng phấn, GO.

La Tranh lầm bà lầm bầm, xách túi đi theo sau y, người ngoài nhìn vào thấy hắn giống như nô bộc của Trang Viễn.

Ngày nghỉ dài luôn có thể gặp kẹt xe, La Tranh oán giận nói cùng chỗ với cậu đúng là không có chuyện tốt.

Loại nói chuyện không đạo lý Trang Viễn cơ bản không đáp lại. La Tranh chờ thật sự sốt ruột, thỉnh thoảng nhìn ngó ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên theo miệng bật ra vài câu Tam Tự kinh (là tiếng lóng của việc chửi thề), làm ầm ĩ một trận đại khái là thấy mệt, dựa vào chỗ ngồi liền ngủ, lại an tĩnh.

Trang Viễn tắt nhạc để ngừa ồn ào đến hắn. Ra khỏi nội thành, đường liền bắt đầu thông thuận. Đầu La Tranh thỉnh thoảng gật gật, dần dần nghiêng về một phía, tựa vào cửa thủy tinh ngủ một hồi, phỏng chừng là cảm thấy khó chịu liền mở mắt ra ngồi thẳng thân xong lại ngủ gà ngủ gật, đầu không ngừng gật gật, Trang Viễn nhìn hắn giống con lật đật mà buồn cười, đưa tay dúi đầu hắn vào vai mình, một tay lái xe, nhưng tự đáy lòng vui vẻ, mặt mày mang cười, huýt sáo một giai điệu thanh thúy êm tai.

La Tranh tỉnh lại khi gần đến nơi, hắn có chút lúng túng, xoa xoa khóe miệng, may mắn không chảy nước miếng. Hắn nhìn đông nhìn tây thấy được toà kiến trúc kiểu khách sạn, liền vui vẻ bảo cậu đậu xe ở kia đi.

Trang Viễn ngẫm nghĩ bảo còn sớm mà, theo tôi đi cửa hàng mắt kính đi.

La Tranh kêu to, tại sao tôi phải đi cùng cậu?

Trang Viễn cúi đầu cười, coi như để trả khoản tiền xe mà.

La Tranh thật ngứa tay muốn bóp cổ y, tên này hầu như làm chuyện gì đều có âm mưu! Hắn lầu bầu, kính không phải còn tốt sao?

Trang Viễn nghe được hắn nói nhỏ bèn bảo là kính áp tròng ý.

La Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên kêu to, dừng xe dừng xe.

Trang Viễn kinh ngạc nói bên này không được dừng xe, mất chút thời gian mới tìm được chỗ dừng lại. La Tranh xuống xe liền hướng đường vừa rồi chạy lại, La Minh sớm đã biến mất, hắn tức giận trở về nói bảo cậu dừng cậu không dừng!

Gì vậy?

La Tranh không nói cho y, lại hờn dỗi như trẻ con bảo cậu muốn đi cái chỗ quỷ gì thì nhanh lên đi, tôi muốn nhanh về nhà!

Trang Viễn cười phá lên, xuống xe dẫn La Tranh vào cửa hàng mắt kính gần đó.

La Tranh đứng ở trước cửa xem xét kính râm, Trang Viễn lại vẫy tay gọi hắn lại hỏi ý kiến, La Tranh hắng giọng bảo tôi không biết.

À, màu này đeo vào trông thế nào?

Khó coi, giống yêu quái.

Trang Viễn liền chọn cái không màu, thừa dịp nhân viên cửa hàng dạy y đeo như thế nào, La Tranh nhanh chóng chuồn mất.

Chạy đến đường dành riêng cho người đi bộ, xuyên qua đám đông tìm La Minh, thật sự lại tìm được, La Tranh hét lớn một tiếng, La Minh!

La Minh run lên một chút, lúc nhìn thấy hắn liền vội vàng buông tay cô gái bên cạnh ra, La Tranh một đường chen lấn lại đây, dòm dòm cô gái trang điểm loè loẹt hỏi, con công này là?

Khuôn mặt cô gái nháy mắt liền trở nên rất khó xem.

La Minh lần đầu tiên mở miệng gọi hắn ca, lôi kéo hắn đi ra ngoài nói ca, chúng ta về nhà đi, về nhà trước đã!

Tán tỉnh hả! La Tranh dúi đầu La Minh, tuổi còn nhỏ nói chuyện yêu đương cái gì!

La Minh cũng không phục nói anh không phải cũng thế, mới đầu cao trung đã đem bạn gái về nhà làm loạn!

Chúng ta là cùng một dạng sao hả! La Tranh tiếp tục dúi đầu hắn, mày con mẹ nó đã được định là dạng đọc sách, tương lai sẽ đến thủ đô! Mày nói chuyện yêu đương cái mẹ gì! Mà muốn cũng tìm cái loại sáng sủa xinh đẹp chút!

Cô ấy không phải rất được sao? La Minh biện hộ cho bạn gái.

Trên mặt đắp một đống son phấn dày sụ, được? Má nó, phẩm vị của mày thế hả! La Tranh không thèm nể mặt đốp luôn.

La Minh im bặt.

La Tranh ra tối hậu thư bảo mày không chia tay tao sẽ đánh đến lúc mày chịu chia tay!

La Minh cũng điên lên bảo, liên quan đéo gì đến ông? Quay đầu vọt về nhà.

Thằng ranh, mày đừng nghĩ là tao không dám động thủ… La Tranh đuổi theo ngay.

Việc này La Tranh cũng không dám nói với bố La, sợ ông bị đả kích, chỉ có thể lén lút cảnh cáo La Minh, chẳng qua La Minh đã mụ đầu vì tình, La Tranh không có cách nào, nói đánh thật ra nào dám xuống tay, chỉ cần nó bảo trì thành tích thì thôi kệ nó đi.

Chỉ là đến tối, lúc La Tranh tắm rửa phát hiện mất ví, hắn vỗ trán, hỏng rồi, vứt trên xe Trang Viễn.

La Tranh chủ động cho Trang Viễn một lý do tới cửa thật hoàn hảo.

Trang Viễn sáng sớm hôm sau đã tới, gặp được bố La dậy sớm luyện tập, sau khi y nói ra mục đích đến đây, bố La liền chỉ phòng La Tranh cho y, nói cháu cứ tự nhiên, rồi đi xuống lầu cùng vài người đánh Thái Cực .

La Tranh đang nằm ngủ, chăn bị hắn đè dưới người, trên lưng chắc là thượng hoả nên chễm chệ một cái mụn cực to.

Phòng lộn xộn hết mức có thể, Trang Viễn tìm ghế ngồi xuống, lật xem album ảnh đặt trên bàn, thuận tiện nhớ lại vài kỷ niệm thời thơ ấu.

Lúc đó La Tranh thật sự là ác liệt muốn chết, ngay cả thầy giáo đều sợ hắn, việc đánh mình cũng là như cơm bữa, cái khác lại càng không ra gì, Trang Viễn theo bản năng sờ sờ vết sẹo mờ mờ trên trán, này gây ấn tượng thật sự sâu sắc. Đó là La Tranh lấy tảng đá đập, rất đau, máu theo mặt chảy xuống, mắt đều không mở ra được, chính là sau chuyện này, nhà y mới hoả tốc giúp y chuyển trường, chấm dứt vận mệnh bị La Tranh ức hiếp. Trang Viễn thầm nghĩ người xấu xa như vậy, đại khái cũng chỉ có thể để chính mình tiêu hóa, đỡ cho hắn đi nguy hại người khác.

Y đợi một lúc, La Tranh lại ngủ như lợn không tỉnh, y bèn xấu xa đi qua ấn vào cái mụn trên lưng hắn, La Tranh hét toáng nhảy dựng lên, quay đầu định tiếp tục gào thì bị mặt Trang Viễn làm giật mình.

Trang Viễn thực vừa lòng phản ứng của hắn, cười tủm tỉm bảo rốt cục tỉnh.

La Tranh ngồi giữa đống chăn đơ người hồi lâu, một lát hoàn hồn mới hung tợn nói, cậu có vấn đề hay không a, không bệnh cũng bị cậu dọa thành có bệnh đấy!

Trang Viễn xoay người không khách khí nằm lên giường hắn nói tôi gọi cậu hồi lâu, cậu không tỉnh.

La Tranh xuống giường đi rửa mặt, Trang Viễn cao giọng nói với theo tôi đem ví trả cho cậu đấy.

Biết rồi biết rồi, phiền chết được.

Chộp bánh mỳ trên bàn gặm, La Tranh đi vào phòng nói cậu không có việc gì có thể lăn!

Đột nhiên cảm thấy hơi mệt, Trang Viễn nói xong còn cởi giày, tính toán ở chỗ hắn ngủ.

Ê ê, tôi không chào đón cậu. La Tranh vội vã chạy lại muốn lôi y xuống giường, đáng tiếc thể lực Trang Viễn lại tốt hơn, hắn thất bại hỏi cậu có biết xấu hổ hay không hả?

Trang Viễn bất nhã ngáp dài, nói có quan hệ gì, giữa chúng ta còn ngại sao.

Chúng ta cái gì cũng không có! La Tranh bị y làm phát điên, oán hận đem bánh mỳ gặm sạch.

Trang Viễn giương mắt nhìn hắn hỏi cậu có cảm thấy hôm nay tôi có gì khác không?

Không có gì khác, vẫn khiến người chán ghét!

Trang Viễn nói tôi đeo kính áp tròng, nói xong còn chớp mắt, La Tranh rất hứng thú lại gần cẩn thận săm soi mắt của y hỏi trong mắt để cái gì gì đó không khó chịu?

Bây giờ có hơi, chắc đến khi quen thì được.

La Tranh à một tiếng ngồi ở cạnh giường, quay đầu lại hỏi nghi vấn trong lòng bấy lâu, Mầm… Trang chủ nhiệm, trước đây không phải cậu rất nhỏ con sao?

Trang Viễn nói, à, lúc sơ trung không cẩn thận gãy xương, sau đó trong nhà suốt ngày nhồi cho bổ xương cốt gì gì đó, liền đột nhiên cao lớn. Chưa xong còn thêm một câu, cậu có thể gọi tên tôi mà.

La Tranh ậm ừ tỏ vẻ hiểu ra, ngồi chán liền đi ra ngoài xem tivi, mặc kệ Trang Viễn có ngủ hay không.

Trang Viễn mang giày đi ra ngoài, hướng La Tranh cười rủ, chúng ta đi chơi đi.

Đi tới bờ sông chỗ gần cửa biển, trên ngọn núi bên cạnh còn có Hải quân đồn trú. Trước kia đọc sách thấy nói du xuân cơ bản đều là leo núi thăm quan căn cứ hải quân, xem rađa tại đó chuyển a chuyển, La Tranh nói không đúng đâu, tới đây lần nữa, tôi nhìn thôi đã buồn nôn rồi.

Trang Viễn ra vẻ thần bí nói có một chỗ chắc chắn cậu không biết.

La Tranh không phải thực sự tin y, bất quá vẫn theo y lên núi, không đi về phía căn cứ hải quân, Trang Viễn dẫn hắn vượt qua núi ra sườn sau.

Khi leo xuống lưng chừng núi, La Tranh kinh hỉ nhìn thấy phía dưới có một chỗ đất trống, hai bên được núi vây lại, bên ngoài lại có con sông chảy qua, giống như tuyệt địa trong sách võ hiệp. Đi đến phát hiện là do nham thạch tích tụ làm thành, hắn hưng phấn cởi giày, Trang Viễn thấy hắn như vậy nghĩ thầm thật đúng là không uổng công, vừa cởi giày vừa cảnh cáo, đá ở đây thực sự sắc bén, cẩn thận đừng để bị cắt phải.

Dài dòng! La Tranh đi về phía nham thạch gần bờ sông, Trang Viễn theo sau hắn nhắc lại, cẩn thận một chút, rất trơn đấy.

Vừa mới nói xong thì La Tranh trượt chân, Trang Viễn vội vàng đưa tay túm hắn lại, La Tranh ngẩng đầu nhìn y, động động mồm bảo, bị cắt trúng rồi.

Trang Viễn cúi đầu xem, chân La Tranh có một vết toác to, máu chảy tung toé, y nói mang theo một chút lo lắng, không phải bảo cậu cẩn thận rồi sao?

Cậu nghĩ là tôi muốn à, La Tranh đẩy y ra nói còn không phải là cậu dẫn tôi đến chỗ tai hại này! Hắn ăn đau đành tìm tảng đá ngồi, lấy tay lau máu đang ồ ạt chảy ra.

Đây lại cái gì cũng không mang, Trang Viễn lập tức quyết định dẫn hắn trở về, bảo hắn cố chịu, La Tranh kêu lên đau đớn, cái dạng này không có cách nào đi đường được.

Trang Viễn không đành lòng nhưng cũng không có biện pháp nói đại nam nhân thì kiên trì một chút, đường này dốc thế, cậu sẽ không nhòm ngó lưng tôi chứ?

Ngữ khí có điểm kích thích La Tranh, La Tranh cắn răng đi giày, tỏ vẻ cứng rắn leo lên núi, dưới chân đau đến đổ mồ hôi lạnh, còn cắn răng mắng, cùng cậu một chỗ thực sự là không có chuyện tốt, không chuyện gì tốt! Cậu xéo, xéo càng xa càng tốt.

Trang Viễn rốt cuộc là không đành lòng nhìn hắn đi đường, nói lên lưng tôi đi.

La Tranh không để ý tới hắn, Trang Viễn chặn hắn, thái độ thực sự cứng rắn, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, La Tranh đầu hàng lầm bầm nói là cậu tự mình dâng cái lưng đấy.

Trang Viễn thật sự cõng, cố gắng lết về phía trước, đeo cái đại lão gia La Tranh này, chỉ đi được vài bước phải dừng lại lấy hơi, khi Trang Viễn mệt đến cực điểm thì đành yên lặng ai thán, làm việc này thực ngu xuẩn, quả thực là cố gắng mà không được lòng.