JQ – Chương 22

JQ – Chương 22

Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm

Ngân Sâm

Dịch: QT

Chương 22

*******

Đến phòng khám ở phụ cận tiêu độc băng bó, dù Trang Viễn cõng hắn cả buổi trời La Tranh cũng không cảm kích, thỉnh thoảng còn mắng vài câu khó nghe thô tục. Bác sĩ đã đứng tuổi than phiền hắn ồn ào, cau mày băng bó cho hắn. Xong việc La Tranh mới hỏi vấn đề mấu chốt xem có bị sẹo không.

Cậu còn cứ tiếp tục không an phận như vậy sẽ bị. La Tranh giống như bị tát cho một phát, cúi gằm xuống im bặt, Trang Viễn vô cùng cảm tạ bác sĩ giúp lỗ tai y được yên tĩnh trở lại.

Thanh toán tiền rồi mua ít thuốc, y đỡ La Tranh ra cửa, vẫy một chiếc xe taxi, đem La Tranh nhét vào, vừa lên xe La Tranh lại bắt đầu ồn ào, nói nếu để lại sẹo khó coi cậu phải có trách nhiệm đưa tiền cho tôi đi chỉnh hình.

Trang Viễn quả thực mệt muốn chết, giờ chỉ muốn tìm một chỗ tắm rửa sạch sẽ thuận tiện ngủ một giấc, lười cùng La Tranh tranh luận, y trực tiếp tóm tay La Tranh, cũng không quên tiện thể ăn ít đậu hũ, La Tranh hoảng hốt kêu cậu làm gì thế làm gì thế, loay hoay tìm cách gỡ tay y.

Trang Viễn dùng lực mạnh kéo tay hắn đặt vào trán mình, nói cậu cẩn thận sờ xem.

La Tranh chần chờ một lúc mới từ từ đưa tay sờ soạng, rồi thực sung sướng nói, thế mà có sẹo, a ha ha, cậu bị huỷ nhan!

Trang Viễn nhìn hắn hừm một tiếng, cậu nghĩ đây là ai gây ra?

Đầu La Tranh lập tức bật ra hai chữ "Không ổn", vội vàng rút tay về ngồi thẳng tắp, giả vờ không hiểu quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ lầm rầm hát.

Tên này, công phu giả ngu đúng là hạng nhất, nhưng Trang Viễn cũng không tính toán buông tha hắn, mở miệng nói, nghĩ nghĩ thì lúc đó tôi bị thật nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã bị người đập thành thằng ngốc, may có sọ não cứng rắn.

La Tranh chịu không nổi đành đuối lý đuối tình bảo, huề, sau hôm nay tính là huề nhau!

Trang Viễn giật tóc làm La Tranh đau đến nhe răng trợn mắt, rồi ghé sát tai hắn chậm rãi cười nói, làm sao có thể huề nhau như vậy, về sau sẽ từ từ tính với cậu.

La Tranh rùng mình một cái, xoa đầu ủy khuất trừng y, tên xấu xa này, so đo việc do trẻ con không hiểu chuyện gây ra, còn là những chuyện lông gà vỏ tỏi từ năm xưa, La Tranh thực sự bi quan nghĩ năm nay mình mệnh phạm tiểu nhân rồi.

Chân bọc một cái bao di chuyển không tiện, La Tranh liền tính toán trải qua quốc khánh ở trên giường, so với chạy lung tung xung quanh hắn vẫn thích ngốc ở trong phòng hơn, đương nhiên nếu thêm một mỹ nhân trên giường nữa thì không còn gì phải bàn.

Trang Viễn mấy ngày này rất chăm chỉ lại đây, luôn trưng bộ dáng áy náy vô hại với bố La và La Minh, vào phòng của hắn liền lập tức đổi bản mặt xấu xa.

Mới đầu La Tranh còn thực phiền với việc y hay đến, sau lại có chút thành quen.

Trang Viễn mang một túi tướng đồ ăn vặt lại, nói xong nóng quá nóng quá liền xé một bao đậu phụ khô (*) cho hắn, La Tranh nhận rồi hỏi cậu không có việc gì khác để làm à?
(*) 豆腐干: tra google thấy ra hình giống miếng váng đậu, nhưng nó dày như đậu phụ, thôi cứ để là đậu phụ khô như từ điển.

Không có, Trang Viễn lại xé một bao khác, dùng tăm xiên một khối bỏ vào miệng nhai nhai khiêu khích nói, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cậu nha.

La Tranh không hiểu ý, cãi tôi thấy cậu là muốn mỗi ngày đến khi dễ tôi chứ.

Trang Viễn cũng không mong đợi gì ở năng lực lý giải của người này, chọn một khối đậu hủ cho La Tranh nói, gói của tôi là vị ngũ vị hương đó, nếm thử đi. La Tranh há mồm nhai nhai, cảm thấy đúng là của y ngon hơn liền nhanh chóng đổi gói, thoả mãn mà gặm sạch.

Đến bữa trưa Trang Viễn dưới thịnh tình của bố La ở lại ăn cơm, La Tranh còn định tỏ ra đại gia yêu cầu mọi người bưng thức ăn vào phòng cho hắn, bố La cầm muỗng sắt vọt vào phòng, bên trong liền một trận gào khóc thảm thiết, qua một lúc thấy La Tranh vẻ mặt phẫn uất ôm đầu nhảy một chân ra ngoài.

La Minh ở một bên vui mừng khi người gặp hoạ nói, ông thích giả đau yếu, để cha đánh cho được đau yếu!

Trang Viễn bưng bát cảm thán, cả nhà này thật là bát nháo, quay đầu hướng La Minh cười, bảo nhà em thực đúng là náo nhiệt nhỉ.

Mỗi lần ông ấy về là sẽ náo nhiệt. La Minh chỉa chỉa La Tranh.

Gọi ca, thằng hỗn trướng này! La Tranh gạt ngón tay của nó ra khiến La Minh dẩu môi lầm bầm, lại bắt đầu tự phụ.

Trang Viễn thực sự thích xem loại nháo ầm ĩ đầy không khí gia đình này.

Một bữa cơm ăn thật là hoà thuận vui vẻ, bố La câu có câu không hỏi Trang Viễn một ít vấn đề, Trang Viễn đều lễ phép đáp lại, có thể nhìn ra bố La thực sự thích y, còn không quên bảo La Tranh theo Trang Viễn hảo hảo học hỏi, La Tranh căm phẫn chọc cơm, học cái gì? Công phu giả nai?

Sau khi ăn xong Trang Viễn dìu La Tranh về phòng, thuận miệng hỏi, mẹ cậu…

À, mất rồi, sinh xong thì đau bệnh, chữa không được.

Vậy cậu còn không nghe lời một chút, ba cậu đơn thân thật vất vả. Trang Viễn không nhịn được bệnh nghề nghiệp mà thuyết giáo, chẳng qua đúng sự thật, một đại nam nhân, nuôi lớn hai đứa trẻ, thật là không dễ dàng.

Tôi là kẻ vô dụng, muốn cho ông vui vẻ một chút cũng không làm được, hiếm có lần La Tranh biết mình biết người, Trang Viễn vừa tính khen hắn, lại nghe hắn mất mát nói, tương lai chỉ trông chờ vào tên tiểu tử La Minh kia .

Trang Viễn an ủi kỳ thật đầu óc cậu cũng không tệ, thế nào lại nghĩ mình kém hơn em mình?

Thật ư? Mắt La Tranh lóe sáng.

Trang Viễn rất chân thành gật đầu, La Tranh nằm thẳng cẳng ở trên giường vui mừng không thôi, Trang Viễn nhìn bộ dáng ngây ngô cười của hắn, thật muốn thu hồi lời nói mới rồi.

Buổi chiều kêu La Minh lại cùng chơi bài, La Tranh thực may mắn thắng không ít tiền, mừng đến không khép được miệng, khi Trang Viễn ra về còn dị thường nhiệt tình hoan nghênh y ngày mai lại đến, không quên dặn một câu, mang nhiều nhiều tiền a, ngày mai chơi lớn!

Trang Viễn hôm sau gọi điện thoại bảo không tới được, hôm nay đến ngày đi viếng mộ, La Tranh ngốc ở trong phòng liền không hiểu sao thấy nhàm chán, ăn sạch đống đồ ăn vặt Trang Viễn mang tới, xả một đống rác ra phòng, nằm xoa xoa cái bụng tròn căng lẩm bẩm, hình như mình đã quên chuyện gì thì phải.

Sau thì nhận được điện thoại của Tiếu Dương nói đang trên đường tới, hắn mới nhớ ra đã hẹn với Tiếu Dương, vội vàng bảo cậu đừng đến, tôi không ra ngoài được.

Làm sao vậy? Đột nhiên bị huỷ hẹn, giọng Tiếu Dương có chút cuống.

Bị thương, không đi được.

Sao không cẩn thận như vậy? Tiếu Dương chất vấn, còn bảo cậu chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.

Ê ê… Tên này thế nào lại cũng giống Trang Viễn, nói đến là đến, La Tranh thực sự bất đắc dĩ cúp điện thoại, nhìn một cái căn phòng bừa bộn, vội vàng nhảy xuống giường đi dọn dẹp, ngay tại trước khi Tiếu Dương tới thì cũng ra dáng nơi người ở.

Tiếu Dương đến một cái một câu chào hỏi cũng chưa có đã vội vã kiểm tra thân thể hắn, La Tranh có chút không được tự nhiên hết tránh lại né, gào lên là sợ nhột, vươn chân cho cậu ta nhìn, bảo chân bị cái gì đó cắt vào.

Tiếu Dương hơi xấu hổ, thu hồi tay, trong lòng thầm nguyện hành động vừa rồi không doạ sợ La Tranh, lau mồ hôi hỏi cậu sao lại không cẩn thận như thế?

Lời này kích thích dục vọng càm ràm của La Tranh, bắt đầu than nghèo kể khổ, thêm mắm dặm muối kể chuyện Trang Viễn bức bách hắn cùng về nhà, nói một tràng dài.

Tiếu Dương không muốn hắn nói về Trang Viễn, cậu ta không muốn lúc hai người một chỗ còn bị ảnh hưởng bởi người khác, lại càng không muốn nhìn vẻ mặt La Tranh khi nhắc tới Trang Viễn, tuy khinh bỉ nhưng vẫn là mang theo một chút cao hứng, điều này làm cho cậu ta lo lắng. Nhưng cậu ta không dám phản đối ra miệng, chỉ có thể kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên phụ hoạ vài câu, lại sợ hắn khát nước, gọt lê cho hắn ăn.

Đừng tưởng rằng cõng tôi leo qua đỉnh núi tôi sẽ tha thứ hắn. La Tranh nói xong thì nghiên cứu chỗ da bị cắt của hắn, lành lại liền có hình số 8, thật là kỳ quái.

Dao gọt hoa quả trong tay run lên, suýt nữa cắt vào ngón tay, Tiếu Dương cúi đầu, đem lê cắt thành miếng đưa cho hắn nói, vậy khí lực của cậu ta thật rất rất tốt.
(*) Ở chỗ này bạn mạo muội giải thích một chút tại sao bạn Dương run tay, hình số 8 nằm ngang hay còn gọi là dấu vô cực là một hình khá có ý nghĩa, biểu tượng cho sự mãi mãi, không giới hạn, tượng trưng cho tình yêu thì chính là tình yêu vĩnh cửu. Bạn Tranh đi theo bạn Viễn bị thương mà để lại sẹo hình số 8 thì…. =)))

Tốt cực! La Tranh nhét lê vào miệng, đi một chút lại dừng, chậm hơn cả ốc sên!

Vậy à, Tiếu Dương lấy khăn lau nước lê dính sền sệt trên tay, trầm mặc một hồi ngẩng đầu vừa cười vừa nói, nghe như thế thì có vẻ cậu ta là người rất tốt.

Tốt cái chim, La Tranh ăn không vô nữa, đem lê còn lại để lên tủ đầu giường, ghét bỏ nói rất xấu xa, còn là loại xấu từ trong ra ngoài.

Cậu lại dùng thành ngữ lộn xộn, Tiếu Dương điểm cái vào đầu hắn rồi nói, khi cậu ngồi cùng với tôi luôn đề cập tới cậu ta, vậy cậu có từng nhắc tới tôi với người khác? Nửa câu sau hạ thấp âm lượng như đang tự nói với mình.

Có mà, La Tranh đáp theo bản năng.

Nói cái gì? Tiếu Dương phút chốc lại lên tinh thần.

La Tranh nghĩ nửa ngày không ra, thuận miệng nói, à bảo cậu tốt, người cũng được.

Tôi không phải muốn cái này! Tiếu Dương liền có vẻ kích động, doạ La Tranh hoảng sợ, hắn ngơ ngác nhìn Tiếu Dương, Tiếu Dương buồn bực gãi gãi đầu, nói xin lỗi, tại tôi không ngủ được.

Ừ, ừ, tôi không ngủ được thì tính tình cũng không tốt, La Tranh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Tiếu Dương sợ tiếp tục ngốc ở đây sẽ lại làm ra chuyện kỳ cục, liền nói tôi đi mua mấy thứ rồi lập tức đi ra ngoài không chờ La Tranh phản ứng.

Người tốt thì ai chả thích nghe, nhưng Tiếu Dương lại tuyệt không thích, cậu ta hy vọng có thể nghe được khác những từ khác về mình, cho dù là lời oán giận, ít nhất chứng minh hắn có ghi tạc mình trong lòng, mà không phải hai từ trống rỗng cho có lệ như vậy. Cậu ta đứng ở đầu cầu thang hút thuốc, nghĩ không ra rốt cuộc là sai bắt đầu từ chỗ nào, mình đối với La Tranh tận tâm tận lực như vậy, tự nhận nếu so với họ Trang kia là tốt gấp trăm lần, cố tình La Tranh lại nhớ kỹ mọi hành vi ác liệt của Trang Viễn, đối với mình vẫn như cũ xem nhẹ. Cậu ta hút hơn nửa điếu thuốc rồi ném, thở dài đi xuống lầu mua hoa quả, bất luận thế nào, mấy cái lễ nghĩa cần thiết vẫn là nên làm.

La Tranh cùng Tiếu Dương chơi bài chơi đến giữa trưa, Tiếu Dương đang muốn chơi hết ván này thì bảo La Tranh chuẩn bị cơm trưa, chợt nghe bên ngoài có người lớn tiếng nói, cửa lớn cũng không biết đóng cẩn thận, trộm mò vào thì cậu phải… Trang Viễn thăm dò thò đầu vào, nhìn thấy Tiếu Dương có hơi giật mình, sửng sốt một tí lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, cùng cậu ta chào hỏi, xin chào.

Tiếu Dương cười với y, xin chào.

La Tranh quăng ra một bộ, mới lé mắt nhìn y hỏi, không phải cậu nói không đến sao?

Vốn định không đến, ở trên đường lại gặp tiểu Minh, nói cậu ở nhà một mình, đây là sợ cậu đói bụng, tôi mua mỳ sườn lợn (*), y dừng một chút mới nói tiếp, thật ngại, tôi không biết cậu có bạn, nếu không thì mang thêm một bát.
(*) 排骨面 – search google để xem hình của món này.

Không sao không sao, tôi ra ngoài ăn cũng được. Tiếu Dương khách sáo không kém Trang Viễn.

Đi đâu chứ, La Tranh nói tôi cũng ăn không hết, chúng ta chia nhau là được. Nói xong đã xuống giường, một chân nhảy ra ngoài, ngang qua Trang Viễn còn không quên đẩy y một phát, Trang Viễn bị đẩy lùi hai bước buồn cười nói, cẩn thận tự mình ngã sấp xuống giờ.

Không cần cậu… đang nói đã lảo đảo muốn nhào sang một bên, Tiếu Dương nhanh chân hơn Trang Viễn, tiến lên đỡ lấy hắn, nghiêng đầu bảo cẩn thận.

Trang Viễn hơi nhíu lông mày, đi vào phòng, một lúc sau đi ra bảo La Tranh, cậu ăn hết sạch đồ của tôi!

Keo kiệt, chút đồ ăn vặt thôi mà! La Tranh đốp y, cầm bát chia thịt làm hai miếng, kẹp một miếng cho Tiếu Dương, thúc giục cậu ta mau ăn.

Tiếu Dương đáp được rồi thản nhiên nhìn Trang Viễn một cái, cười hỏi cậu không cùng ăn ư?

Trang Viễn đáp tôi ăn rồi.

Vậy cậu mau cút đi, đây không có chuyện của cậu. La Tranh đối với y tuyệt không khách khí, Trang Viễn cũng không ngại hắn, cười cười bảo tôi có chút mệt, ngủ đây, đừng ồn ào tôi. Chẳng biết mệt thật hay giả nhưng y cứ lăn lên giường La Tranh nằm.

Thấy Trang Viễn đi vào phòng La Tranh, Tiếu Dương rất tức giận nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, cậu ta quay đầu nói với La Tranh, Trang chủ nhiệm thực đặc biệt, ở chỗ người khác mà thích ứng thật nhanh. Ám chỉ là y thật tùy tiện.

La Tranh nói y toàn thế thôi, kệ y đi, nói xong đem hết mỳ trong bát cho cậu ta, bảo tôi ăn không hết, rồi lò cò nhảy ra xem TV.

Tiếu Dương há mồm nhét mỳ vào, suy nghĩ xem làm thế nào đối phó với đối thủ mạnh như vậy, nghĩ tới cũng là mình bất cẩn, sớm từ lúc La Tranh nhắc tới hắn ta liền đề phòng, có thể sẽ không cho hắn ta cơ hội làm càn như giờ. Cậu ta nhìn cái kẻ đang cười hớn hở trên ghế sa lon mà cảm thấy thất vọng, cho dù cậu ta cùng kẻ bên trong đấu đến ngươi chết ta sống, tên này có thể cái gì cũng đều không biết.