JQ – Chương 23

JQ – Chương 23

Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm

Ngân Sâm

Dịch: QT

Chương 23

*******

Buổi chiều ngoài dự liệu mưa một trận, không lớn lắm, nhưng cũng liên miên không ngừng cả buổi, thẳng đến sắc trời dần tối mới ngừng. Trang Viễn còn muốn nó đừng ngừng ý chứ, y cũng không ngại cùng La Tranh chen chúc trên một cái giường, chẳng qua có họ Tiếu cản đường thật sự chướng mắt.

Mưa vừa ngừng La Tranh lập tức đuổi cả hai tên đi, Trang Viễn vừa cười mắng hắn không lương tâm, vừa thuận tiện túm cả Tiếu Dương ra cửa, hoàn toàn chính là một bộ anh em tốt.

Vừa ra khỏi cửa Tiếu Dương liền gạt tay y ra, cậu ta chịu không nổi một màn giả vờ vô hại của Trang Viễn, nói đừng giả bộ thân thiết, bàn về quan hệ chúng ta là tình địch.

Hóa thù thành bạn rất dễ, chỉ cần cậu bỏ cuộc. Trang Viễn rất chân thành đề nghị.

Tiếu Dương cười phá lên, ngoài cười nhưng trong không cười bảo, Trang chủ nhiệm, hình như cậu cũng hơi quá tự đại.

Trang Viễn cũng cười, thoải mái đáp lời, cậu không thấy sự thật rành rành ra đó sao?

Tiếu Dương có chút thiếu kiên nhẫn, cậu cho là mình đã thành công sao? Quá trình không tính cái gì, quan trọng là ở kết quả.

Trang Viễn thâm ý huýt sáo hai tiếng, phởn phơ vượt qua cậu ta đi xuống trước.

Tên này thật vô phép, Tiếu Dương cũng chẳng quản mặt mũi nữa đuổi theo nghiêm trọng gọi Trang chủ nhiệm, vậy chúng ta đọ bản lĩnh đi, xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Trang Viễn quay đầu nhìn cậu ta, cười khẩy, cậu không cần theo tôi nói này nọ, dù sao cậu cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi, cậu muốn làm gì thì tuỳ.

Lời nói không chút để ý dễ dàng hạ gục Tiếu Dương, Tiếu Dương biết y có thể dễ dãi như vậy đúng là có nguyên nhân, khẽ cắn môi, tay hết nắm lại buông, quay đầu đi về xe, sầm mặt nhanh chóng ly khai.

Hôm sau Tiếu Dương đến rất sớm, mang theo bữa sáng cho La Tranh, ở hành lang đụng mặt Trang Viễn, nhìn nhìn, trong tay của y cũng cầm một gói to. Cố gắng giữ vững phong độ chào hỏi nhau rồi một trước một sau đi lên lầu.

Tiếu Dương chen lên trước Trang Viễn vọt vào phòng, La Tranh khi rời giường tính tình rất không tốt, bị cậu ta gọi tỉnh liền rống to, a a a, một Trang Viễn còn chưa đủ, cậu đến góp vui làm gì!

Tiếu Dương tính tình tốt nói tôi mang bữa sáng cho cậu, sợ nguội.

La Tranh gào lên thật phiền muốn chết rồi im, ngồi cho tỉnh mới đờ đẫn xuống giường, ra cửa thấy Trang Viễn đang cùng bố La đang nói chuyện ngày, liền đối Trang Viễn làm cái mặt quỷ mới nhảy đi rửa mặt, cách một lúc nhảy trở về phòng, Tiếu Dương đã đem cháo thịt trứng muối (*) đổ vào bát, sợ nóng nên đang dùng đũa quấy.

(*) google 皮蛋瘦肉粥 để xem hình ảnh của món này.

La Tranh tiếp nhận muốn chính mình thổi, Trang Viễn thăm dò nói, à, thực không ổn, tôi cũng mua bữa sáng nữa.

La Tranh ăn một ngụm cháo, vẫn hơi nóng, hắn vừa quạt miệng vừa nói vậy cậu phải tự mình ăn thôi!

Trang Viễn chưa từ bỏ hỏi, cậu không ăn bánh quẩy bánh nướng sao?

Cậu không biết người ốm không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ sao? Dốt nát, La Tranh đối với Tiếu Dương nói hắn ta chính là quá ngu ngốc.

Trang Viễn đành buông tha rời khỏi phòng, xem như thất sách, tạm thời cứ để cho cái kẻ bên trong kia vui mừng đi. Đi ra vẫy La Minh đến ăn sáng, mua chuộc tình cảm thân nhân cũng là một sách lược rất trọng yếu.

Buổi chiều Tiếu Dương mang La Tranh ra ngoài chơi, Trang Viễn thật không dự đoán được chiêu này của Tiếu Dương, không có chuẩn bị, cũng không tiện trắng trợn ngăn cản, đành treo lên một nụ cười ra vẻ tốt đẹp bảo, đi chơi vui vẻ.

La Tranh khoác vai Tiếu Dương đi ra cửa, tức giận lầm bầm, không phải với cậu, đương nhiên sẽ được chơi vui vẻ. Quay đầu lại thấy Trang Viễn lăn lên giường nằm, nói cậu còn không mau cút đi, tôi phải ra ngoài.

Tôi giúp cậu giữ nhà nha. Trang Viễn lấy ra một quyển album rồi lật người lại.

Cái tên này… La Tranh thật sự là không còn lời nào để nói.

Cậu ta muốn ngây ra đó thì cứ kệ đi, Tiếu Dương thực buồn bực liếc Trang Viễn một cái, cậu ta chán ghét cái biểu tình bình tĩnh của Trang Viễn, giống như chuyện gì cũng đã nằm trong lòng bàn tay của y, thật nực cười, cái tay đang giúp đỡ La Tranh không tự giác nắm chặt khiến La Tranh đẩy tay cậu ta ra hỏi, cậu dùng lực lớn như vậy làm gì?

Không chú ý, Tiếu Dương quay đầu ôn hoà cười với hắn, giục đi thôi, cả ngày ủ ở trong nhà sẽ ủ ra bệnh đó.

La Tranh liền vui vẻ theo cậu ta nhảy lò cò ra khỏi nhà.

Đồ ngốc, Trang Viễn khép sách, xoa xoa mắt, thật đúng là cảm thấy có chút mệt liền nhắm mắt lại ngủ.

La Tranh chơi đến sẩm tối mới trở về, đi uống cà phê, ăn mấy món ăn vặt, còn đi dạo trong một công viên mới vừa xây dựng, tâm tình thực sự tốt, người đi theo phía sau hắn Tiếu Dương đương nhiên đầy mặt tươi cười.

La Tranh đúng là một người rất dễ dàng thỏa mãn, làm cho hắn hạnh phúc thực dễ dàng, điểm ấy Tiếu Dương hiểu rõ hơn ai hết.

La Tranh nhảy về phòng, Trang Viễn đã sớm ly khai, hắn lẩm bẩm đi rồi cũng không gọi điện bảo một câu, quay đầu nhìn đến quyển album đang vứt trên giường, không nhìn còn khá, vừa thấy liền nổi giận, hắn rống lên, Trang Viễn, cậu là tên vương bát đản.

Tiếu Dương chạy lại, vội hỏi có chuyện gì?

La Tranh ra sức miết ảnh chụp, vẻ mặt phẫn hận nói, tên đó vẽ lên ảnh của tôi giờ trông khó coi như này.

Tiếu Dương dựa vào cánh cửa sắc mặt có chút bối rối, cậu ta giờ hiểu rõ hạnh phúc cậu tạo cho hắn Trang Viễn chỉ cần một cái ngón tay có thể dễ dàng hủy đi, vừa rồi đắc chí thật là quá buồn cười.

La Tranh tâm tình xấu, không khách khí đuổi người, bảo muộn rồi cậu cũng về đi.

Đuổi người cũng không cần trắng trợn như vậy chứ. Tiếu Dương củng cố tinh thần, đến ngồi bên cạnh giúp hắn lau nét bút màu trên ảnh, hỏi tối nay tôi ngủ lại được không?

Hai người ngủ chật chội, La Tranh ghét bỏ đáp.

Tôi ngủ dưới đất cũng được.

Như vậy sao được, tôi sẽ bị bố mình đánh chết.

Tiếu Dương không lên tiếng, La Tranh vò vò đầu rồi gật, được rồi, chật thì chật.

Tiếu Dương cười, xoa xoa đầu hắn, La Tranh né tránh đẩy tay cậu ta bảo buồn nôn chết đi được.

Chen chúc một chỗ ngủ cũng không phát sinh cái gì, Tiếu Dương thật ra là muốn, nhưng kìm nén vì sợ phản ứng của La Tranh, sợ động thủ động cước với hắn rồi, nhẹ thì bị hắn đạp xuống dưới lầu đi, nặng thì về sau cả đời không qua lại với nhau .

Tướng ngủ của La Tranh đích thực không phải xấu bình thường, lăn lộn ủi đạp ầm ầm, Tiếu Dương đành phải nghiêng người vòng tay ôm lấy hắn, tư thế đó làm cậu ta rất thích, rất có cảm giác thân mật.

Cậu ta nghĩ dù sao cũng phải làm cho La Tranh hiểu được tâm ý của mình, về phần làm như thế nào thật sự là vấn đề lớn, trong óc điểm qua đủ loại phương án giải quyết, trong khi miên man suy nghĩ thì ngủ.

Buổi sáng đang mơ mơ màng màng bị người túm xuống giường, giương mắt nhìn đến đúng là Trang Viễn mặt xanh mét, có chút cảm giác hả hê báo được thù, Tiếu Dương cười cất tiếng chào buổi sáng với y.

Trang Viễn không để ý đến cậu ta, đi tới bên giường lấy tay chà mạnh môi La Tranh, y cũng không tin ngủ cùng một chỗ đến nửa đêm Tiếu Dương còn không làm hành động gì! La Tranh nhăn lại lông mày khó chịu lầm bầm hai tiếng, xoay người lăn vào trong tiếp tục ngủ.

Cậu điên hả! Tiếu Dương chịu không nổi hành động của y nổi giận.

Trang Viễn nói đồ của tôi không cho phép kẻ khác chạm vào.

Giỡn hay ghê, Tiếu Dương thực muốn động thủ đánh y, nói hắn là của cậu ư? Con mẹ nó đừng kết luận quá sớm!

Chuyện sớm hay muộn thôi, Trang Viễn nhìn cậu ta bảo, tôi khuyên cậu sớm một chút chết tâm đi.

Tiếu Dương chịu không nổi, tay nắm thành quyền tính đánh tới thì La Tranh ở bên kia bị thức tỉnh, ngồi bật dậy không kiên nhẫn hét các ngươi mới sáng sớm ồn ào cái gì!

Có người thẹn quá hoá giận thôi, Trang Viễn cười ha hả nói.

Tiếu Dương quay đầu đi, tự nói với mình đừng so đo với y.

Lúc đang ăn sáng thì Tiếu Dương nhận được điện thoại, nói là có việc phải quay về. Cậu ta nhìn nhìn La Tranh, lại trừng mắt cảnh cáo Trang Viễn, rồi mới tâm không cam lòng không nguyện cắn răng rời đi.

Trang Viễn cắn miếng bánh mỳ hỏi sao cậu ta lại ngủ trên giường cậu? Giường của cậu thật sự là dễ trèo lên.

Hả, La Tranh đang bận húp cháo, đáp lại cậu ấy mệt, lúc cậu mệt còn không phải cũng leo lên giường của tôi! Dừng. Cậu làm sao mà không về thăm nhà đi?

Về cũng không có việc gì để làm, mấy ngày nữa chúng ta cùng về trường đi.

La Tranh gật gật đầu, sau đó buồn bã bi thương kêu lên, vì cái gì trong mấy ngày nghỉ tôi đều phải nhìn đến cái mặt cậu!

Trang Viễn vui mừng, một câu hai ý, dù sao cậu trốn không thoát được.

*****

Trở về trường sẽ đối mặt với kỳ thi giữa kỳ, La Tranh cho rằng trường học an bài như này thật sự là thối nát tới cực điểm, nghỉ ngơi 7 ngày xong lập tức thi cử, kiến thức đã học gì gì đó đã sớm quẳng sau đầu, La Tranh có dự cảm lần này lớp hắn nhất định đứng bét.

Tô Cách đến ngày chưa có tới, La Tranh tò mò đến phòng nó hỏi, mới biết nó đã phóng xe đạp đi, nói là cùng Mục Thanh đánh cược, xem ai có thể đạp xe tới XX thị trước.

XX thị? Không phải là liên tỉnh sao? Người trẻ tuổi chính là điên cuồng, La Tranh cảm thán nói, có phong độ của tôi lúc còn trẻ, liền bị tập thể khinh bỉ.

Nhưng mà dù sao cũng phải xin nghỉ chứ, không xin nghỉ thì tôi ăn nói thế nào!

Sao Phiếu làm nũng, thầy, hiện tại xin cũng có khác gì đâu, em giúp cậu ấy xin.

La Tranh làm bộ nghiêm trọng hầm hừ hai tiếng, mới nói cho nghỉ, còn đi lên dặn đám nhóc ngày mai cố làm thật tốt, ít nhất thành tích phải hơn được một lớp, dù sao cũng tốt hơn là lần nào cũng đứng bét.

Cuộc thi ngày hôm sau liền ra vấn đề, hắn đang nhàn rỗi mà ngủ gật thì Trang Viễn tìm tới, bày ra một bản mặt đen sì bảo thầy La, cậu theo tôi xuống dưới xem tí đi.

Lại làm sao vậy? Trực giác cho La Tranh biết lại là đám học sinh làm chuyện gì.

Gian lận. Trang Viễn phun ra hai chữ.

Ôi dào, vậy thì có cái gì, là học sinh thì đều có phạm phải cả, La Tranh nói đầy vẻ không có vấn đề gì. Tới hiện trường thấy học sinh lớp hắn toàn bộ chen chúc ở hành lang, hắn còn đang muốn nói thời gian thi đã qua hơn mười phút như thế nào còn không cho học sinh vào phòng thi a, thì bị Trang Viễn đẩy mạnh vào phòng thi, vừa vào phòng liếc nhìn một cái hắn liền ngây đơ, lớp hắn chia làm hai phòng thi, vô luận là mặt bàn, hay là mặt tường, mặt sàn đều viết đầy trọng điểm của môn thi này.

Đây chính là muốn khóc cũng không nổi.

Trang Viễn dùng giọng cực kỳ nghiêm khắc, nói nhìn xem học sinh lớp cậu đó, thật không bất ngờ nhỉ? Nói xong phất tay áo bỏ đi. La Tranh cuống cuồng đuổi theo, chân chó nói, Trang chủ nhiệm, cậu xem xét việc này mà, chúng ta thảo luận tí?

Phân xử chờ bên trên họp sẽ ra quyết định. Trang Viễn lần này không lưu tình.

Cậu đừng có ác như vậy mà, đây không phải là chưa thi à! La Tranh gào tướng lên, như trên phương diện pháp luật nếu gây án không thành, thì vẫn là chưa phạm tội!

Dựa theo ý của cậu, tôi nên để cho chúng vào thi rồi mới xử phạt? Còn nữa, cậu đi tra lại xem gây án không thành thì có phải chịu phạt không. Trang Viễn nghĩ thầm hắn không trở thành tội phạm thật đúng là kỳ tích.

Cứng không được thì mềm vậy, La Tranh cười lấy lòng nói, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, cậu coi như không phát hiện việc này, thay đổi phòng thi khác đi, đổi phòng mới thì sẽ không tính là gian lận nữa.

Trang Viễn dừng bước bẹo mặt hắn, nói cậu cũng biết hối lộ? Ai, dạy học sinh như cậu thì trường học cũng không cần mở nữa! Tô Cách đâu, tôi như thế nào không thấy nó, vô cớ bỏ thi hả.

Nó có xin phép, La Tranh vỗ vỗ mặt nói.

Đơn xin phép đâu?

La Tranh thực sự bực mình, mấy cái việc vớ vẩn cứ tính toán, giận dữ nói tôi giúp nó đánh!

Cũng bởi vì cậu như vậy, học sinh lớp cậu mới càng ngày càng vô pháp vô thiên!

La Tranh quay đầu bỏ đi, Trang Viễn lại dùng giọng đắc ý nói đêm nay giáo sư tụ hội ăn cơm, đừng quên đấy.

Không đi! La Tranh lớn tiếng quát trả, thế này còn tâm tình gì ăn cơm.

Quay về trước đám học sinh, La Tranh nhịn không được rống to, tôi thật sự là bị các cậu tức chết rồi!

Mao Đoàn còn tiến lên lý do, ai bảo bọn họ không khoá cửa phòng thi cẩn thận.

La Tranh đánh vào đầu nó, cửa không khoá cẩn thận thì các cậu có thể đi vào lưu đáp án à, tôi thật sự là… Bàn Đại Hải, các em đang xem cái gì đấy! La Tranh tiến lên, một phen túm lấy quyển manga mà một đám nam sinh đang cắm đầu xem, lật lật, càng xem sắc mặt càng kém, trán đã muốn bốc hơi, giận không kềm được rống to, lúc này còn xem truyện khiêu dâm, các cậu được lắm! Toàn bộ phắn cho tôi.

Bàn Đại Hải gọi thầy, em biết sai rồi, có thể trả sách cho em không, thầy trả em em sẽ phắn.

Tịch thu!

Sách này là em đi thuê mà.

Đền đi thôi! La Tranh cắp quyển sách mặc kệ thằng nhóc phía sau khóc thét, nện bước thật mạnh mà đi khỏi.

Liên hoan buổi tối La Tranh nói được làm được, không đi, hắn một người ngốc trong phòng ngủ, sau nhàm chán lại giở xem quyển sách khiêu dâm thu được từ chỗ Bàn Đại Hải, chung quy là đàn ông, chịu ảnh hưởng từ hình ảnh huyết khí liền dâng trào, hai chân vô thức bắt đầu ma xát, gì đó phía dưới đứng lên, hô hấp cũng càng ngày càng nặng. Vì trong phòng không người, hắn liền can đảm thò tay vào quần lót tự mình an ủi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dọa hắn giật bắn người, vội vàng kéo chăn vây quanh mình, lộ ra mỗi cái đầu.

Trang Viễn vừa đẩy cửa vừa nói cậu thật là không đi a… Cậu không thấy nóng sao?

Không nóng! La Tranh đỏ lên mặt nói cậu không có việc gì thì mau cút đi.

Trang Viễn chọn cùng hắn đối nghịch, không đi còn thuận tiện ngồi xuống cạnh giường hắn, khiến La Tranh trợn trừng mắt, gì đó phía dưới trướng đau đến lợi hại.

Trang Viễn hỏi thật sự tức giận? Việc này thực không có gì để bàn.

Không có gì bàn cậu còn tìm tôi nói! Cậu mau cút đi! Đông tây bên dưới đang muốn phát tiết a.

Nhiều lần muốn đuổi y đi, khiến Trang Viễn nổi lên một chút nghi ngờ nhìn La Tranh một cái, úi chà, trên trán còn toát mồ hôi, đưa tay lau cho hắn hỏi không phải cậu nói không nóng sao?

Mồ hôi… lạnh! La Tranh cắn răng nói, hắn thực sắp chịu không nổi, không có cách nào khác, đành phải cắn răng khoác chăn nhảy xuống giường muốn vọt vào WC.

Phải nói mắt Trang Viễn thật đúng là sắc, liếc một cái đã thấy sách khiêu dâm, tay nhanh hơn đầu, một chưởng đem La Tranh ôm vào trong ngực, mừng rỡ nói, tôi còn đang thắc mắc cậu làm cái gì đấy.

Biết còn không mau thả tôi ra. La Tranh ngượng ngùng mất tự nhiên mà giãy giụa.

Không thả, Trang Viễn ghé sát vào tai hắn nói, còn vươn lưỡi liếm vành tai hắn, La Tranh rùng mình một cái, kêu lên cậu muốn làm… A, hắn hét toáng lên.

Cậu kêu lên thật chẳng dễ nghe tí nào. Trang Viễn cười lạnh nói, tay trong lúc đó đã luồn vào chăn vuốt ve ngoạn ý của hắn.

Biến thái! Cậu mau thả tôi ra! La Tranh thực dễ dàng bị y làm cho hoảng sợ, dụng cả tay cả chân mà giãy giụa.

Thực ồn ào, Trang Viễn nhíu nhíu mi, thuận thế ôm hắn xoay người lên giường, cái tay rảnh rỗi thì quay mặt La Tranh lại rồi nhào qua hôn hắn, La Tranh không cần nghĩ hung hăng cắn vào lưỡi y, Trang Viễn ăn đau vẫn không buông tha cho việc hôn mà càng làm mãnh liệt hơn, đầu lưỡi ở trong miệng hắn điên cuồng càn quấy, tay bên dưới cũng không ngừng động tác. Bị y hôn đến bắt đầu có chút thiếu dưỡng khí, phía dưới bị người khống chế, cơ thể xác thực cũng có khoái cảm, đầu thì hỗn loạn khiến hắn không thể nói gì.

Cuối cùng thì ở trên tay Trang Viễn phóng thích, Trang Viễn nhẹ nhàng gặm môi của hắn, nhìn biểu tình khi cao trào của hắn, thấp giọng cười.

Hồi thần lại La Tranh liền mãnh lực đem y đẩy ra, trên khuôn mặt vẫn còn thở hổn hển tràn đầy sợ hãi, Trang Viễn nói xem cậu đang làm gì? Cho cậu sướng còn làm mình làm mẩy. Cái phía dưới của mình cũng có phản ứng rồi nhưng nhìn La Tranh như vậy, làm đến cuối chắc sẽ đem hắn hù chết, được rồi, trở về dội nước lạnh vậy.

La Tranh gào lên, cái tên biến thái này!

Kẻ tránh ở trong phòng ngủ tự mình an ủi thì sao? Ở trong tay tôi cao trào thì thế nào? Trang Viễn nhíu mày vặn lại.

Đàn ông bình thường đều như vậy! Không phải như cậu… La Tranh trợn mắt gào toáng lên, tôi muốn nói cho mọi người cậu là tên sắc ma biến thái đồng tính luyến ái!

Trang Viễn tỏ vẻ không sao cả, thuận tiện hảo tâm nhắc nhở, nói đi, bất quá đừng quên nói cho mọi người đối tượng của tôi là cậu.

La Tranh hóa đá, Trang Viễn nói đây là tôi hướng cậu tỏ tình nha, cho chút phản ứng đi.

La Tranh hoàn toàn nằm vật xuống giường.

Trang Viễn lại ghé đến hôn hắn một chút, rồi mới hoả tốc đứng dậy quay về phòng mình tắm nước lạnh.