Cọ Tới Cọ Lui, Gian Tình Nảy Mầm
Ngân Sâm
Dịch: QT
Chương 26
Trang Viễn nói được làm được, tuyệt không còn làm ra chuyện gì quá phận, khôi phục lại thái độ đối xử với La Tranh trước kia, nói một cách chính xác thì còn là xa cách hữu lễ hơn. Theo lý thuyết La Tranh hẳn là có thể yên tâm, nhưng hắn không hiểu sao thấy trong lòng sợ hãi, tên đại hỗn đản Trang Viễn này không chừng còn có tâm tư không chính đáng gì đó, đã ăn nhiều phiền toái từ y rồi nên thêm chút tâm nhãn thì hơn. So với Tiểu Bạch Dương, tên kia thật sự là… bãi phân so với mây trắng a. Nghĩ đến Tiếu Dương, La Tranh lại thật buồn bực, sao mình một cái hảo hảo bằng hữu cũng không có. Hắn bóp mặt mình, tự thấy mình cũng không phải dạng gì đó mà sao lại cứ hấp dẫn đàn ông, hắn không kiềm được ý nghĩ tìm một người bạn gái hảo hảo ở chung.
Hắn tâm tình không tốt học sinh trong lớp cũng nhận ra, trong khoảng thời gian này liền ngoan ngoãn không gây chuyện, trừ Tô Cách. Nó vẫn cứ hút thuốc đánh nhau như cũ, động chút là lại bị mời lên văn phòng giáo huấn. Nhưng giờ La Tranh không đi cầu tình như trước, thứ nhất là sợ đụng độ Trang Viễn, thứ hai tự biết quản không được Tô Cách.
Vào một giờ tự học buổi tối cuối tuần, Tiếu Dương điện thoại đến nhưng La Tranh không nghe, hắn biết mình là đang làm đà điểu dù biết vấn đề này sớm hay muộn cũng phải giải quyết thôi. Nhưng mà thái độ đã biến đổi đến như vậy hắn thật khó có thể tự nhiên cùng Tiếu Dương đối thoại. Một vài vấn đề có lẽ nên để đó cho nó lắng đọng lại đã.
Khi tiếng chuông ngừng reo hắn thở dài đem di động ném lên bục giảng, lại khuân ghế ra hành lang ngồi. Lúc Trang Viễn đi tuần tra qua sau lưng hắn, cước bộ hơi chậm lại nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
La Tranh ngồi một hồi, trong lớp không biết đứa nào mở TV, phát ra một ca khúc thực náo nhiệt.
Đám học sinh gọi hắn đi vào, La Tranh quay đầu nhìn xem, cái lũ kia không biết lại làm cái quỷ gì, thôi đành đứng dậy đi qua vậy. Mao Đoàn kêu to nhìn TV kìa, La Tranh ngẩng đầu nhìn TV trong góc tường, miệng há ngoác, phá ra cười, có chút ngượng ngùng mà nói cái lũ này…
Huệ Nhĩ Khang tễ mi lộng nhãn (nháy mắt trêu ghẹo) hỏi có phải thực cảm động không, cảm động hơn vẫn còn ở phía sau kìa.
Cái đám hỗn tiểu tử thế mà kiếm chuyện chọc cho hắn vui vẻ, tặng hắn bài ca, còn vô cùng phiến tình rống câu “La đầu tàu, thầy là chủ nhiệm lớp tốt nhất giỏi nhất, chúng em yêu thầy”, khiến La Tranh nghe mà vô cùng thỏa mãn, thuận thế lẩm bẩm theo nhạc, đứa học trò đầu xoăn xoăn bên cạnh kéo kéo hắn nói thầy, thầy đừng hát nữa, quá…
La Tranh lập tức câm miệng, gật gật gù gù cho đến lúc hết bài.
Sao Phiếu từ sau đi đến đưa di động trả cho hắn, rồi cười hi hi nhảy trở về, La Tranh đầy mặt cảm động nói cám ơn các em, cám ơn.
Buổi tối trở về, La Tranh hướng Nghê Phi khoe học sinh lớp mình thật tri kỷ, Nghê Phi tuyệt không khách khí bảo, là lớp khác tôi còn có thể tin, học sinh lớp cậu có thể làm loại sự tình này? Cái kênh kia nhắn tin chọn một bài mất trăm đồng đó, ai hào phóng như vậy?
La Tranh nghĩ đến cũng ồ lên, thật đã quên hỏi hỏi xem ai chọn, chẳng lẽ là… Run rẩy thò tay kiểm tra cước phí điện thoại, quả nhiên thiếu phí, chỗ tiền mới nạp mấy hôm trước đã biến mất, La Tranh trực tiếp ngã xuống giường, rên rỉ quả nhiên không thể mong chờ gì ở đám hỗn tiểu tử hu hu!
*****
Lý Lương muốn mở một triển lãm tranh trong trường học, nói là hưởng ứng phong trào cho học sinh phát triển toàn diện trí thể mỹ nên được cấp trên đồng ý, liền bừng bừng sức sống mà bắt đầu chuẩn bị .
Trang Viễn đến trợ giúp, Lý Lương liền yêu cầu y làm người mẫu để hắn vẽ một bức tranh toàn thân.
Trang Viễn vốn phiền nhất làm việc này, phải ngồi không nhúc nhích một thời gian dài, hôm nay lại không biết là bị chạm mạch chỗ nào mà đồng ý.
Ấn yêu cầu tạo dáng liền được Lý Lương khoa trương mà tán dương, mỹ nam tử chính là mỹ nam tử, đúng đúng, chính là như vậy, ánh mắt không cần chuyển động, rất hoàn mỹ .
Lý Lương múa bút trên giấy vẽ một hồi, lại cắn bút nói không được, tổng cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Trang Viễn nói cậu yêu cầu thật lắm!
Lý Lương nhìn y một cái, giật giật hầu kết đánh bạo nói nghệ thuật là phải được tiếp xúc trực tiếp với vẻ đẹp cơ thể, ám chỉ Trang Viễn hãy cởi quần áo vẽ tranh khoả thân.
Trang Viễn cự tuyệt, thân thể tôi là để cho La Tranh xem, người khác đừng có mơ.
Lý Lương bảo từ bỏ đi, nhìn phản ứng của hắn, hơn phân nửa là đến lúc già chết cũng không muốn qua lại với cậu, cậu còn định thủ thân như ngọc á.
Trang Viễn rất tự tin cười, chờ coi đi, cậu ấy sẽ chủ động tìm tôi.
Lý Lương nói thôi vậy mở cổ áo sơmi rộng rộng ra chút đi.
Trang Viễn miễn cưỡng đồng ý cởi mỗi một cái nút áo, Lý Lương vẫn không hài lòng, liền tự mình đi qua cởi nút áo của y.
Thầy Lý, Trần Thừa tới tìm cậu… La Tranh đứng ở cửa trừng lớn mắt.
Lý Lương sửng sốt một chút, một phát ném bút sướng điên chạy ra ngoài.
Này thật sự là… Trang Viễn cũng không biết giải thích như thế nào cho tốt, bèn ôm một tia hy vọng nói cậu mới vừa nhìn thấy tuyệt đối không phải…
La Tranh quay đầu bỏ đi, phẫn hận mà nghĩ, rất không biết xấu hổ, thanh thiên bạch nhật mà động tay động chân.
Trang Viễn kéo lấy hắn nói, tôi với cậu ta tuyệt đối không có…
La Tranh gạt tay y lùi ra cách ba bước rồi nói, cậu đừng tới gần tôi.
Trang Viễn nói tôi có vi khuẩn ư, cậu cần phải đối với tôi đến mức như vậy sao?
Khó nói, toàn làm loạn đâu, ai biết cậu dính Aids hay không. La Tranh hầm hừ.
Cậu đây là kỳ thị, hơn nữa cậu có kiến thức cơ bản không, Aids mà chỉ cần đụng chạm một chút là lây sao?
La Tranh lười cùng y đốp chát, cất bước đi khỏi.
Trang Viễn vỗ đầu, Lý Lương đúng là sao quả tạ, mối quan hệ này làm thế nào giải thích rõ ràng bây giờ!
La Tranh vừa đi vừa phẫn nộ, trong lòng từng trận nhói nhói, Trang Viễn rất xấu xa, mục nát tận trong xương, bên này còn cùng Lý Lương dây dưa không rõ, bên kia lại nói gì cũng muốn thu mình tới tay, đúng là vương bát đản chỉ muốn tầm hoan vui đùa thôi! Lão tử quả nhiên là người thông minh, nếu thực tin y đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết mất!
Muốn bảo mệnh, cách xa Trang Viễn.
Thế nhưng cơ hội làm cho La Tranh chủ động tìm Trang Viễn lại tới, triển lãm tranh còn chưa có chuẩn bị xong thì trường học lại muốn tổ chức cuộc thi vườn trường chọn ra mười giọng ca hay nhất, yêu cầu mỗi lớp xuất ra hai học sinh dự thi. Bởi vì hoạt động là trong một phòng học bậc thang, nhét không được quá nhiều người nên mỗi lớp chỉ được năm người đến xem thi đấu, phát phiếu vào cửa.
La Tranh đem phiếu phân phát theo hình thức rút thăm, vốn tưởng thế là thiên hạ thái bình, ai ngờ, ngay buổi tự học tối có trận đấu liền ra vấn đề.
Lúc hắn cầm sách lên lớp còn kỳ quái hôm nay lớp như thế nào im lặng như vậy. Lên đến lớp nhìn một cái liền muốn té quay lơ, trong lớp chỉ một mình Tô Cách ngồi vắt chân đung đưa, La Tranh khiếp sợ hỏi, người đâu!
Tô Cách chỉa chỉa phòng học bậc thang đang sáng đèn ở toà nhà đối diện, đánh cái ngáp nói toàn bộ đi nghe hát rồi.
La Tranh hỏi phiếu đâu, bọn chúng lấy đâu ra phiếu?
Tô Cách nói thầy thật là ngốc, tìm một học sinh ngoại trú đi photocopy là xong.
La Tranh phát điên, cái vụ làm bừa tập thể lần trước làm cho hắn bị các giáo sư khác chê cười vài ngày, mặt mũi mất sạch. Hắn lao ra khỏi phòng học định đi tóm người, nhưng mới ra cửa lại thấy Trang Viễn rời văn phòng đi tuần tra. Á, tuyệt đối không thể để cho y nhìn đến tình huống trong phòng học! La Tranh không chút suy nghĩ, cuống quýt chạy qua rặn ra một nụ cười nói, Trang chủ nhiệm, tôi đột nhiên có chút việc muốn tâm sự với cậu.
Trang Viễn thụ sủng nhược kinh, La Tranh mấy ngày gần đây là ngó cũng không ngó y một cái, hôm nay thế này thật sự là kỳ tích, mặc kệ là chuyện gì, hắn có thể chủ động tới gần đúng là chuyện tốt. Trang Viễn cường trang bình tĩnh nói, tán cái gì?
La Tranh chuyển động đại não, đem y kéo hướng cầu thang nói chúng ta đi ra sân thể dục đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Có chút kỳ lạ a, Trang Viễn bảo nếu không đợi tối nay rồi nói sau, tôi còn phải tuần tra rồi đi làm trọng tài.
Tối không được! La Tranh bày ra thái độ kiên quyết.
Trang Viễn cười phá lên nói, được rồi, đi thôi, để tôi nhờ Lý Lương đi tuần, còn không có trọng tài cũng không sao.
La Tranh lập tức lầm bầm, còn nói cùng Lý Lương không có gì, quỷ mới tin! Bên ngoài lại vờ vui vẻ gật đầu, đi tâm sự chút.
Trang Viễn theo La Tranh đi lòng vòng trên sân thể dục, La Tranh đi phía trước thắt lưng thẳng giống như đi duyệt binh vậy, Trang Viễn nén cười hỏi không phải cậu có chuyện cần nói với tôi sao? Đừng nói là gọi tôi tới xem cậu đi duyệt binh chứ?
La Tranh ấp úng một hồi, rốt cục mở miệng, hôm nay trăng tròn thật.
Trang Viễn ngẩng đầu nhìn nhìn trời rồi đáp, đúng là rất tròn, lại còn sáng nữa, thực thích hợp hẹn hò.
Đúng a đúng a.
Trang Viễn lại bước theo hắn vài bước rồi nói cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.
Không có gì, nhìn trăng tròn nên tôi nghĩ tìm người cùng tản bộ! La Tranh đã không còn biết mình đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, tóm lại chỉ muốn giữ chân y không để y biết học sinh lớp hắn toàn bộ chạy đi xem trận đấu, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu.
Tìm người tản bộ? Trang Viễn cảm thấy có chút ý tứ a, liền tiến lên sóng vai cùng hắn hỏi, tìm người tản bộ liền tìm tôi?
La Tranh cắn răng nói chỉ vì không muốn cùng người ngoài thôi.
À, Trang Viễn tiếp lời, nói cách khác tôi không coi là người ngoài?
Trang Viễn! La Tranh tức gào ông đừng xuyên tạc lời tôi được không!
Rồi, được rồi, người ngoài như tôi cũng không có gì tốt để bồi ngài, ngài cứ tự nhiên. Nói rồi Trang Viễn làm bộ muốn đi, La Tranh lại vội ngăn y nói, chúng ta qua bồn hoa bên kia ngồi một lát đi, ha ha, ngồi một lát.
Trang Viễn khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm nhìn hắn nói cậu đang thực kỳ quái đấy.
Kỳ quái gì đâu! La Tranh tỏ vẻ cậu không muốn ngồi thì thôi.
Ngồi chứ, chẳng qua kia chính là thánh địa hẹn hò của học sinh. Trang Viễn nói xong lập tức tiến tới kéo La Tranh về phía bồn hoa, La Tranh giãy giụa muốn đẩy tay y ra kêu cậu đừng tùy tiện chạm vào tôi.
Giãy không ra liền giống như trẻ con ôm chặt cái cây bên cạnh.
Trang Viễn vừa mỉm cười vừa nói tôi nhớ từng nói qua với cậu, đừng đến dụ dỗ tôi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ai mẹ nó dụ dỗ cậu! La Tranh quấn thân cây không buông tay.
Với tôi mà nói, nhất cử nhất động của cậu chính là dụ dỗ. Trang Viễn rất nghiêm túc nói, sau đó đưa đầu lại gần bảo cậu cũng đừng phản kháng nữa, thật cứng đầu.
La Tranh rống xéo con mẹ cậu đi!
Trang Viễn không xéo, còn vừa xử lý tay của hắn vừa nói, lần này là cậu tự mình dâng tới cửa nên cậu không có lý do gì để trốn được đâu.
La Tranh đấu không lại y, liền gào khóc thảm thiết, kêu to cậu muốn gì, muốn gì!
Các thầy đang làm gì thế? Có đạo thanh âm thứ ba vang lên.
Trang Viễn ngẩng đầu nhìn, ra là Mục Thanh, không chút hoang mang nói chúng ta đang đùa giỡn tìm kiếm hương vị tuổi thơ, em không lên lớp tới đây làm gì!
Em trốn tiết, Mục Thanh thờ ơ đáp, lại nhìn nhìn La Tranh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cây buồn cười hỏi, Tô Cách vẫn trong lớp sao?
Vẫn, La Tranh vội buông cái cây ra đứng lại đàng hoàng.
Mục Thanh huýt một tiếng sáo hướng dãy phòng học chạy.
Trang Viễn lại muốn kéo La Tranh đến bồn hoa, La Tranh không đi, Trang Viễn nheo mắt bắt đầu uy hiếp, không đi? Được, tôi ngay tại đây cường hôn cậu.
La Tranh thật muốn điên rồi, nắm tay nói cậu mẹ nó hỗn đản, hạ lưu!
Đi hay không? Trang Viễn nhẫn nại lặp lại một lần.
Đi, La Tranh thực sự không cốt khí đáp ứng, tức giận phăm phăm hướng bồn hoa đi.
Đến nơi cũng không làm cái gì khác thường, La Tranh chỉ bị ép phải nghe không ít chuyện của Trang Viễn, sở thích, thói quen sinh hoạt, thậm chí Trang Viễn còn nghiêm túc giải thích chuyện y cùng Lý Lương. Nhưng La Tranh chả nghe vào tai mấy, tất cả tâm tư chỉ ngóng trông tiếng chuông tan học vang lên, giúp hắn nhanh một chút giải thoát. Trang Viễn thực con mẹ nó không phải người mà!



One response to “JQ – Chương 26”
Ơn trời! Đã có chương mới. Cảm ơn chủ nhà nhé! <3