MTDBHDT – Chương 1

MTDBHDT – Chương 1

Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 1: Vé Lữ Hành

***

Lục Vinh trong mắt con gái là ứng cử viên sáng giá để lấy, có xe có nhà, cha mẹ mất sớm, ngườ cũng tuấn tú…… Nhưng Lục Vinh trời sinh là cong nên mỹ nữ với cậu chả có tí hấp dẫn nào.

Lục Vinh yêu thầm đàn anh khoá trên hai năm, vẫn luôn không dám thổ lộ, chỉ dám lén lút nhìn……

Có một cô em khoá dưới dũng mãnh theo đuổi Lục Vinh nửa năm, làm cho Lục Vinh mỗi lần trông thấy cô em này cứ như chuột thấy mèo. Qua nửa năm cọc đi tìm trâu, cô em rốt cuộc không nhịn được làm lớn, chuốc thuốc Lục Vinh lôi lên giường. 

Nhưng Lục Vinh nhìn thấy thân hình nóng bỏng của em gái thì anh dũng nôn ra khiến em gái nổi giận muốn thiến Lục Vinh.

Đường cùng, Lục Vinh đành phải khai thật, mình không thích em không phải vì em không đủ xinh đẹp, không đủ đáng yêu, mà bởi vì hắn thích nam, đối với nữ không cảm giác.

Đàn em xấu hổ và giận dữ rời đi. Ngày hôm sau, tin Lục Vinh bị “HIV”, sinh hoạt cá nhân thối nát, bị không ít người ngủ, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, trước mặt một bộ, sau lưng một bộ lan khắp trường. Tất cả mọi người trong trường đều biết Lục Vinh dính bệnh AIDS.

Trường học tuy không cưỡng chế Lục Vinh thôi học, nhưng dưới ánh mắt quỷ dị của bạn học và thầy cô, Lục Vinh vẫn vô cùng thức thời thôi học. Trước đó, Lục Vinh lấy hết dũng khí đi tìm đàn anh thổ lộ, bị đàn anh mắng một câu ghê tởm liền ủ rũ cụp đuôi chuồn.

Cuộc đời Lục Vinh có hai tiếc nuối lớn.

Tiếc nuối lớn đầu tiên vì mình vẫn là xử nam, lại mang tiếng ai cũng có thể làm chồng.

Thứ hai là tên họ, Lục Vinh đồng âm với lộc nhung. Lục đại thiếu gia chẳng những là thuần g·ay vẫn là thuần 1, nhưng khi Lục Vinh gom đủ dũng khí đi g·ay bar tìm 0, lại gặp một tên to con nhìn hắn chảy nước miếng, hỏi: “Lộc nhung, đại bổ a! Tôi có thể ăn em không?” Thuần 1 tương phùng, Lục Vinh nhìn đối phương một thân cơ bắp, trông là biết hệ ăn thịt bò lớn lên, thập phần thức thời chạy.

Cuộc đời lý tưởng mà Lục Vinh hướng tới là có nhà có xe, có cái tuấn tú bạn đời. Hai hạng đầu đã có đủ, nhưng để có điều cuối thì hơi khó.

Không có trai đẹp làm bạn, Lục Vinh chỉ có thể hóa bi phẫn thành hành động, cả ngày lướt Đào Bảo mua lấy mua để.

Mỗi tháng Lục Vinh đều điên cuồng rải mấy trăm vạn vào Đào Bảo, rốt cuộc có ngày khiến Đào Bảo đại thần cảm động đưa tặng một phiếu phúc lợi đặc biệt.

“Kính chào quý khách VIP, để cảm tạ sự ủng hộ của ngài với Đào Bảo, miễn phí tặng ngài một vé du hành dị giới, đồng ý chọn 1, không cần chọn 0.”

Lục Vinh nhìn nhảy ra trang web, thầm nghĩ: Lại một mánh khoé vô lương lừa gạt dân đen, nhưng phải thừa nhận giao diện thật đúng là rất xịn.

Màn hình nhảy ra con số 3 to tổ chảng, Lục Vinh ngơ ngác nhìn con số từ 3 biến thành 2, biến thành 1 rồi biến thành 0.

“Khách hàng không lựa chọn, hệ thống mặc định chấp nhận, tiến hành truyền tống.”

….

Khi Lục Vinh tỉnh lại, thấy mình nằm ở trên một cái giường cứng ngắc, chân thì đau buốt.

Cửa đột ngột mở ra, một chàng trai anh tuấn đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống quan sát Lục Vinh. Lục Vinh nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngượng ngùng mà đỏ mặt.

“Tỉnh rồi? Tôi có bánh mì đây, mau ăn đi.”

Lục Vinh nghe trai đẹp nói chuyện, cứ ngỡ mình đang làm mộng xuân thì bụng lại kêu rột rột đá Lục Vinh từ mộng xuân rơi vào hiện thực.

Trai đẹp xụ mặt, không vui nhìn Lục Vinh, Lục Vinh vội nhận lấy bánh mì cắn một ngụm.

Mới nhai một miếng, Lục Vinh cảm giác như mình đang ăn cát vậy. Tuy là phú nhị đại nhưng Lục Vinh cũng không quá kén ăn. Nhất là những lúc thức đêm huyết đua, chỉ cần mì bò ăn liền Khang thị là có thể thỏa mãn Lục Vinh nhu cầu. Thế mà cái bánh mì này lại khiến Lục Vinh chỉ muốn nhổ ra.

Lục Vinh lén lút liếc trai đẹp một cái lại giật mình phát hiện hình như trai đẹp đang nuốt nước miếng, trong mắt còn có vài phần khao khát.

Điều này khiến Lục Vinh có chút hoang mang, trai đẹp là đang khao khát cái bánh mì làm bằng cát trong tay mình, hay khao khát cái bánh này làm mình nghẹn chết.

“Tôi đi làm đây.” Trai đẹp lạnh lùng nói.

Lục Vinh vốn muốn cùng người tâm sự, nhưng nhìn gương mặt lạnh nhạt kia thì không nói nổi một câu.