MTDBHDT – Chương 4

MTDBHDT – Chương 4

Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 4 Đào Bảo giao diện

***


Chờ lông vàng đi rồi, Lục Vinh cũng không còn tâm trạng ra ngoài mà ngồi lại kiểm kê tài chính, suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của mình.
Nguyên chủ là cái tinh quang tộc, đầu tháng lĩnh tiền cứu tế, chỉ chớp mắt là tiêu sạch, lại còn vì cưới Thẩm Hương Vân đem trong nhà có thể bán đồ vật đều bán. Lục Vinh kiểm kê tinh tệ thấy chỉ còn có hai trăm tinh tệ, hai trăm tinh tệ tương đương với trên địa cầu hai trăm tệ, thật sự không đáng kể. May mà đã sắp cuối tháng, hắn có thể lĩnh tiền cứu tế.
Tiền cứu tế cho một người mỗi tháng cũng không nhiều, chỉ có một ngàn tinh tệ, mà không phải ai cũng có thể lĩnh, chỉ có từ D cấp trở lên người mới có.

Mới hai trăm đồng, ăn cái gì giờ? Lục Vinh ấn trán, không nhịn nổi mà nghĩ đến Đào Bảo, nếu có Đào Bảo, mua một thùng mì là xong vấn đề rồi.
Đang lúc Lục Vinh cau mày thì Thẩm Hiên đẩy cửa vào.
Lục Vinh tươi cười nhìn Thẩm Hiên chào: “Về rồi đấy à.”
Thẩm Hiên nhíu mày nhìn Lục Vinh: “Thực xin lỗi! Tôi biết anh muốn cưới em gái tôi nhưng cô ấy……”
Lục Vinh xoa xoa mũi, nghĩ thầm: Nguyên chủ mà thật cưới em gái cậu thì mới là thảm hoạ. Nghĩ đến sự kiện thảm thiết của kiếp trước khi đàn em hạ dược muốn cường bạo hắn, hắn phun ra xong lập tức ăn mấy bàn tay, từ đó liền có bóng ma tâm lý với phụ nữ.
“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, nếu hiện tại chúng ta đã là vợ chồng thì cố mà sống với nhau cho tốt đi.”
Thẩm Hiên ngơ ngác nhìn Lục Vinh. Nếu không phải vừa mới nghe được Lục Vinh cùng lông vàng đối thoại, Thẩm Hiên nhất định sẽ cảm thấy Lục Vinh có âm mưu gì. Nhưng giờ này phút này nghe được lời Lục Vinh, trong lòng Thẩm Hiên thực sự cảm thấy ấm áp.
Bị cha mẹ, anh trai, em gái bỏ rơi, Thẩm Hiên cảm thấy vạn niệm câu hôi, thậm chí đã có mấy lần muốn tự sát.
“Cảm ơn!” Thẩm Hiên cúi đầu nói. “Anh còn chưa ăn cơm chiều đúng không, tôi đem nửa cái bánh mì về đây.”
Lục Vinh nhìn nửa cái bánh mì trong tay Thẩm Hiên, chớp chớp mắt, hương vị của cái bánh này thật sự là một lần khó quên a!
“Anh còn chút tiền, hay chúng ta đi siêu thị?” Lục Vinh đề nghị.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh rồi gật đầu: “Cũng được.”
Lục Vinh theo Thẩm Hiên đi một cửa hàng ở phụ cận, trong cửa hàng bán các loại quang não, máy móc, nhưng đồ ăn lại phi thường ít.
“Mua dinh dưỡng tề không, chống đói thì dinh dưỡng tề là nhất.” Thẩm Hiên đề nghị.
Lục Vinh ngắm nghía dinh dưỡng tề giá cả, một chi bình thường dinh dưỡng tề bán 50 tinh tệ, một chi vị táo giá 300. Giá cả làm Lục Vinh sâu sắc hiểu được trong túi ngượng ngùng cảm giác.
“Bình thường dinh dưỡng tề cùng trái cây vị không khác biệt nhiều về công dụng, nếu chỉ để chắc bụng thì mua bình thường dinh dưỡng tề là được.” Thẩm Hiên khuyên.
Lục Vinh gật gật đầu: “Cũng được!”
Lục Vinh bỏ 200 tinh tệ mua bốn chi dinh dưỡng tề, đưa một chi cho Thẩm Hiên. Thẩm Hiên kinh ngạc nhìn đưa tới trước mặt dinh dưỡng tề: “Cho tôi? Không cần đâu.”
Lục Vinh khó hiểu nghiêng đầu: “Em chắc chứ, bụng em vẫn kêu từ nãy giờ.”
Thẩm Hiên xấu hổ cúi mặt, nhận lấy dinh dưỡng tề từ tay Lục Vinh. Thẩm Hiên cẩn thận cầm dinh dưỡng tề, uống một cách quý trọng từng giọt.
Lục Vinh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Thẩm Hiên mà nghĩ: Dinh dưỡng tề hương vị hẳn là sẽ dễ tiếp thu hơn bánh mì.
Đợi Lục Vinh cũng uống một ngụm dinh dưỡng tề, tức khắc lại muốn nhổ ra, từ nhỏ đến lớn hắn chưa uống qua cái gì khó uống như vậy.
Thẩm Hiên nhìn biểu cảm của Lục Vinh, thăm dò: “Uống không ngon sao?”
Lục Vinh xấu hổ gượng cười: “Cũng tạm.”
Thẩm Hiên khó hiểu nói: “Tôi uống thấy ổn lắm mà!”
Lục Vinh ngắm Thẩm Hiên nghĩ thầm: Trai đẹp tiêu chuẩn cũng chỉ thế thôi sao?
Thẩm Hiên ngờ vực nhìn Lục Vinh: “Nghĩ gì thế?”
Lục Vinh cười cười: “Không có gì, chúng ta về thôi.”
Hắn chỉ đang tự vấn mấy lần kiếp trước vì mải mua sắm mà ngâm mì đến lạn, thật là lãng phí, lại ước: “Nếu, Đào Bảo còn có thể dùng thì tuyệt vời.”
Một giọng điện tử đột nhiên vang lên trong đầu Lục Vinh: “Bạn có muốn mở ra Đào Bảo giao diện.”
Lục Vinh sửng sốt dừng phắt lại làm Thẩm Hiên quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Lục Vinh lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”