MTDBHDT – Chương 5

MTDBHDT – Chương 5

Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 5 Gửi bán

***

Về đến nhà, Lục Vinh không kịp chờ đợi mà mở ra Đào Bảo giao diện.
Nhìn thấy một cái trong suốt quang bình xuất hiện trước mặt mình, Lục Vinh tức khắc mừng như điên. Đợi nhìn tiếp đến số dư tài khoản, niềm vui vừa dâng lên liền rút sạch – Tài khoản Đào Bảo của hắn không có một đồng.
Lục Vinh hít sâu một hơi, láng máng nhớ ra hình như hắn vừa đem tiền trong Đào Bảo tiêu sạch mà chưa kịp nạp phí tiếp.
Nhìn nhìn, Lục Vinh phát hiện hàng hoá trong Đào Bảo đều là dùng tinh tệ yết giá.
“Xin hỏi bạn muốn nạp phí luôn không?”
“……”
Hắn là kẻ nghèo hèn a! Tiền cứu tế còn hơn hai ngày mới có. Sau hơn hai mươi năm làm phú nhị đại, Lục Vinh lần đầu tiên trải qua cảnh nghèo, thật đúng là bách trảo cào tâm, muốn sống không được muốn chết không xong.
Thực mau Lục Vinh lại phấn chấn vì phát hiện hắn có thể vay tiền.
Lục Vinh chống cằm, đầu óc vận động hết công suất. Hiện giờ hắn nhu cầu cấp bách cải thiện tình cảnh, mà từ tình huống hiện tại thì đem đồ vật từ địa cầu tới nơi này đầu cơ trục lợi sẽ là một lựa chọn phi thường sáng suốt.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lục Vinh quyết định mua bình tráng dương dược để thử thị trường.
Lục Vinh bỏ 150 tinh tệ mua hàng, lại thêm 150 tinh tệ phí chuyên chở, sau 5 phút bên người liền xuất hiện một lọ tráng dương dược.
Lục Vinh ôm lọ tráng dương, kích động nghĩ: Làm giàu phải nhờ vào ngươi đấy!
Nghe tiếng Thẩm Hiên gõ cửa, Lục Vinh đem tráng dương dược cất mới hô: “Vào đi.”
Nhìn Thẩm Hiên đi vào, Lục Vinh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Hiên mặt đỏ lên, có chút nan kham khó mở lời. Nam nhân sau khi tiến hành thể chất thay đổi, trong vòng nửa tháng nhất định phải cùng người phát sinh quan hệ, nếu không…… sẽ huyết mạch nghịch lưu mà chết.
“Đã khuya.”
Lục Vinh trừng lớn mắt, nhất thời không dám xác định đối phương có phải cái kia ý tứ, hai mươi năm trai tân của hắn chưa từng gặp được loại chuyện tốt này đâu!
Lục Vinh mím môi nghĩ mỹ nam nhào vào trong ngực, nếu mình còn không biết mở miệng thì thật không phải đàn ông, bèn vỗ vỗ bên cạnh: “Đi ngủ thôi.”
Thẩm Hiên chần chờ một chút rồi nhận mệnh nằm xuống cạnh Lục Vinh. Lục Vinh lập tức cao hứng phấn chấn ôm chặt Thẩm Hiên. Thẩm Hiên hơi hơi run lên nhưng thực mau liền bình tĩnh lại. Nhìn siêu cấp trai đẹp nằm đó cho mình tuỳ ý làm gì thì làm, Lục Vinh thấy đúng là giấc mơ thành hiện thực.
…………………
Hì hục nửa ngày, Lục Vinh thở hồng hộc ôm Thẩm Hiên, trong lòng thoả mãn đến tận cùng.
Lục Vinh nghiêng đầu thấy Thẩm Hiên ngốc ngốc nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì bèn nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Thẩm Hiên xoay người đột nhiên đụng phải đồ vật liền lôi ra hỏi: “Cái gì thế này?”
Lục Vinh ngớ ra, lúc nãy Thẩm Hiên đi vào hắn tuỳ tiện đem tráng dương dược nhét vào trong chăn, giờ bị Thẩm Hiên đụng phải: “Đây là tráng dương dược.”
Thẩm Hiên kì quái nhìn Lục Vinh: “Anh sao lại có loại dược này?”
Lục Vinh cười cười: “Cái này là đồ thừa kế từ cha anh đó.”
“Anh cần dùng?”
Lục Vinh lập tức phủ nhận: “Không hề, em vừa thử qua đấy thôi, anh rất lợi hại.”
Thẩm Hiên hừ hừ, không nói gì làm Lục Vinh thấy buồn bực, hình như hắn bị xem thường.
“Cái chai này có hơi kì lạ! Chữ trên này tôi chưa thấy qua.” Thẩm Hiên tìm chuyện nói.
Lục Vinh xấu hổ cười cười: “Cái loại dược này không lên được mặt bàn nên chữ của nó cũng phải đặc biệt.”
Thẩm Hiên híp mắt nghi ngờ: “Vậy sao? Loại chữ này nhìn có chút giống tinh tế cổ văn đó.”
Lục Vinh: “…… Gần đây anh tài chính khẩn trương, đang cân nhắc đem thứ này bán lấy tiền.”
Thẩm Hiên liếc Lục Vinh: “Nếu thứ này thật sự hữu dụng thì sẽ có thể bán rất nhiều tiền, tốt nhất tách ra bán, chai đựng cũng nên đổi cái khác.”
Lục Vinh gật đầu lia lịa: “Em nói đúng, nói rất đúng, em thấy bán cho ai thì hợp lí nào!”
“Có thể đem gửi bán.” Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh có chút khó hiểu nói: “Gửi bán?”
Thẩm Hiên gật đầu: “Ừ, trong thành có một cửa hàng chuyên môn cho gửi bán đồ vật, đồ vật bán xong tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản anh thiết lập. Nếu anh không thích bại lộ tin tức, thì có thể làm thẻ tiền vô danh.”
Lục Vinh gật gù: “Nghe có vẻ hay, cửa hàng ở đâu vậy!”
Thẩm Hiên thoáng chần chờ rồi nói: “Mai là ngày nghỉ của tôi, hay là tôi đưa anh đi.”
“Thế thì tốt quá!”
Lục Vinh cau mày, ẩn ẩn có cảm giác cổ quái, cảm thấy Thẩm Hiên hình như phát hiện cái gì, nhưng Thẩm Hiên lại cái gì cũng không hỏi.