Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế
Tác giả: Diệp Ức Lạc
Chương 7 Trân quý mì ăn liền
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Hiên đã dậy, Lục Vinh lờ đờ mông lung mở mắt nhìn Thẩm Hiên, khó hiểu nói: “Em đi đâu vậy!”
“Phải đi làm.” Thẩm Hiên bình tĩnh nói.
“Em làm việc ở đâu!” Lục Vinh hỏi.
“Ở xưởng máy khai thác đá.”
Lục Vinh gật gù hỏi: “Em làm ở đấy bao lâu rồi!”
“Bốn năm!”
Lục Vinh tràn đầy kinh ngạc nói: “Bốn năm? Lâu như vậy a!”
Thẩm Hiên gật đầu: “Ừ, em đi làm từ lúc còn nhỏ.”
Cha mẹ không thích hắn, luôn nói hắn ăn không ngồi rồi, nên hắn đủ năng lực là lập tức ra ngoài tự lực cánh sinh. Xưởng máy khai thác đá làm rất mệt, tiền lương cũng rất thấp, nhưng mà thế giới này tìm việc cũng sẽ xem gien trình độ, phần lớn nhà xưởng sẽ không thuê E cấp, F cấp nhân công.
Xưởng máy khai thác đá một ngày sẽ cung cấp một cái bánh mì, nỗ lực công tác nói thì sẽ không chết đói.
“Xưởng máy khai thác đá một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền!” Lục Vinh tò mò hỏi.
“Một ngàn.”
“Mới một ngàn sao?” Lục Vinh thì thầm, tiền cứu tế hàng tháng của hắn cũng là con số này rồi.
Thẩm Hiên do dự nhưng vẫn nói: “Em đi đây.”
Lục Vinh gật đầu: “Đi cẩn thận.”
…………………………
Thẩm Hiên vừa đến xưởng máy khai thác đá đã bị vài người vây quanh.
“Thẩm Hiên, nghe nói cha mẹ mày đều dọn đi rồi, có thật không vậy?”
“Thẩm Hiên, cha mẹ mày nuốt Lục Vinh huyết phỉ, đem mày gả cho Lục Vinh, có phải vậy không?”
“Thẩm Hiên, cha mẹ mày cũng quá nhẫn tâm, cư nhiên liền như vậy đem mày ném cho một cái hỗn đản, các ngươi là phụ thuộc hôn nhân đi, cứ như vậy, mày về sau đều phải nghe Lục Vinh, cả đời chịu hắn bài bố.”
“Thẩm Hiên, Lục Vinh có đánh mày không?.”
…………………………
Thẩm Hiên nghe một đám đồng nghiệp mặt ngoài tỏ vẻ quan tâm kỳ thật vui sướng khi người gặp họa “thăm hỏi”, trong lòng thực phiền chán.
“Lục Vinh đã bình tĩnh lại.” Thẩm Hiên nhàn nhạt nói.
“Bình tĩnh lại, tên Lục Vinh đó lại dễ bình tĩnh thế ư, đâu có giống tính hắn!” Hoàng Nguyên nói.
Thẩm Hiên nhăn nhăn mày: “Không nói nữa, tôi đi làm đây.”
Nhìn Thẩm Hiên đi khỏi, Hoàng Nguyên cười nhạo: “Gia hỏa này khẳng định bị Lục Vinh sửa chữa, tao mà ăn mệt lớn như Lục Vinh lại vô pháp tìm Thẩm Hương Vân phiền toái, nhất định trút giận lên Thẩm Hiên. Gia hỏa này đáng thương thật.”
Lục Vinh lướt Đào Bảo cả ngày, trong một phút tay ngứa bỏ 700 tinh tệ mua mì ăn liền, thêm tiền mua tráng dương dược nữa là tiêu sạch hạn mức cho vay của mình.
Khi Thẩm Hiên về đến nhà ngửi thấy một cỗ hương vị lạ lùng.
Lục Vinh quay đầu, cười với Thẩm Hiên: “Em về rồi.”
Thẩm Hiên gật đầu: “Ừ! Mùi gì thế!” Thơm quá đi mất!
“Vừa đúng lúc, em chờ chút.” Lục Vinh đưa bát mì ăn liền qua mời: “Ăn thử xem.”
Mùi hương mê người tràn ngập khoang mũi làm Thẩm Hiên chảy nước miếng: “Thơm quá, em ăn được thật à?”
“Tất nhiên là được, nấu để cho em ăn mà.” Lục Vinh tùy ý nói.
Thẩm Hiên vừa ăn mì ăn liền vừa rơi nước mắt.
Lục Vinh thắc mắc: “Em sao vậy?”
Thẩm Hiên ngượng ngùng nói: “Không sao, chỉ vì em chưa từng được ăn cái gì ngon như vậy nên……”
Lục Vinh gãi gãi đầu, ngại ngùng nghĩ thầm: Ăn gói mì cũng ăn đến khóc, người thế giới này thật quá dễ thoả mãn đi.
Thẩm Hiên lưu luyến húp sạch đến giọt nước mì cuối cùng, vẫn chưa đã thèm liếm môi cảm thán: “Ngon quá, đây là lần đầu tiên em ăn đến thứ ngon như vậy.”
“Em thích là được.” Lục Vinh dọn bát đũa nói.
Thẩm Hiên nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kìm lòng được hỏi: “Cái em vừa mới ăn đó còn nữa không?”
Lục Vinh gật đầu: “Đồ ăn ngon đó gọi là mì ăn liền, còn ở đây này.” Nói rồi lấy ra một gói mì: “Đây là một gói, vừa rồi cho em ăn là nguyên 1 gói như thế này.”
Thẩm Hiên ngây người nhìn hai thùng lớn mì ăn liền đặt ở góc tường: “Đồ quý như vậy mà khơi khơi đặt ở góc tường có ổn không.”
“Vậy thì phải làm sao cho ổn?” Lục Vinh hỏi.
“Phải làm két sắt cất vào.” Thẩm Hiên không cần nghĩ ngợi trả lời.
Két sắt cất mì ăn liền? Hình như có chút đại tài tiểu dụng a! Lục Vinh tràn đầy bất đắc dĩ xoè tay: “Anh không có tiền, không mua nổi két sắt.”
Thẩm Hiên gật đầu: “Ừ nhỉ! Vậy đem giấu vào gầm giường đi.”
Nói xong vô cùng hưng phấn đem mì ăn liền đẩy vào gầm giường rồi che kín mít.
“Mua hai thùng mì này hết bao nhiêu vậy?”
“Tính cả phí vận chuyển là 700 tinh tệ.”
Thẩm Hiên sửng sốt trợn to mắt: “Thế thì một tháng tiền công của em cũng có thể mua được hai thùng?”
Lục Vinh gật đầu: “Không sai biệt lắm là như vậy.”
Thẩm Hiên nhấp môi, tưởng tượng tới tương lai mỗi ngày ăn mì ăn liền thì không ức chế được xán lạn tươi cười nở trên khoé môi.
“Đồ vật anh gửi đã bán được chưa?” Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh thở dài: “Chưa đâu, có phải do định giá hơi cao không?”
Thẩm Hiên lắc đầu: “Hẳn là không phải, em nghĩ có thể do đồ của anh không có nhãn hiệu, người bình thường sẽ không dùng không rõ nguồn gốc xuất xứ đồ vật.”
“Nhưng đó là thứ tốt đấy!” Lục Vinh buồn rầu.
Thẩm Hiên cúi đầu, lúc trước Lục Vinh nói lọ thuốc kia có tráng dương tác dụng, Thẩm Hiên thực ra cũng không quá tin tưởng. Trên thị trường có không ít tráng dương dược, phàm là có tác dụng thì đều bán giá trên trời, thậm chí là một viên khó cầu. Nhưng ăn qua thần kỳ mì ăn liền xong, Thẩm Hiên cảm thấy 80% là định giá của thuốc còn hơi thấp.
“Chờ một chút đi, rồi sẽ có người nhận ra, chỉ cần mở ra nguồn tiêu thụ, sau này liền dễ bán.”
Lục Vinh gật đầu: “Hy vọng là thế.”
…………………………
Sáng hôm sau, Thẩm Hiên như thường đi xưởng máy khai thác đá, còn Lục Vinh hứng thú bừng bừng đi lĩnh tiền cứu tế.
Đây là lần đầu Lục Vinh lĩnh tiền cứu tế, vừa đến trung tâm cứu tế liền thấy một hàng dài xếp hàng, trong hàng có không ít người cùng nguyên chủ quen biết.
Lông vàng nhìn đến Lục Vinh liền xỉa xói: “Mày cũng tới lĩnh tiền cứu tế a! Không phải tao nói chứ mày đúng là không có tâm nhãn! Chỉ cần đem khối huyết phỉ đó giữ lại một nửa là có thể bán mấy chục vạn rồi.”
Lục Vinh ngượng ngùng nói: “Việc đã đến nước này còn nói gì nữa.”
“Tao còn tưởng với tính tình của mày sẽ đi tìm Thẩm Hương Vân đòi công đạo.” Lông vàng nói.
“Người trốn mất tiêu, tao biết đi đâu tìm!” Lục Vinh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Người trốn, thì đuổi! Đi hỏi thăm một chút là biết bọn họ ngồi phi thuyền nào ngay.”
Lục Vinh gãi gãi đầu: “Mấy ngày rồi, giờ có đuổi theo cũng không kịp.”
“Mày không đi là may đấy, nhà họ Thẩm đi rồi còn để lại ám chiêu, bọn họ thuê Phi Hồ bang, nếu mày đi tìm bọn họ thì tẩn cho một trận.” Lông vàng nói.
Lục Vinh híp mắt: “Cái đám họ Thẩm thật chó má!” May lúc đó nguyên chủ là bị tức chết, nếu nguyên chủ không sao thì chắc chắn đi tìm người nhà họ Thẩm.
Lông vàng gật gù: “Chứ còn gì nữa! Đáng tiếc mày đem huyết phỉ tặng không cho đám chó má đó.”
Lông vàng không nhịn nổi tiếc nuốI, Lục Vinh có tiền vẫn là rất hào phóng, nhưng bán sạch của cải xong lại trở nên keo kiệt.
Lúc biết Lục Vinh chụp được huyết phỉ, lông vàng ghen tị muốn chết, cũng muốn vớt chút lợi ích, ai ngờ tên ngốc này nhanh chóng bị nhà họ Thẩm lừa sạch gia sản, còn bị nhét cho cái gánh nặng Thẩm Hiên.
Lục Vinh đang ngán ngẩm nhìn đội quân xếp hàng dài dằng dặc thì quang não đột nhiên có tin nhắn đến. Lục Vinh mở tin ra xem, bị bất ngờ đến đơ người.
Lông vàng nhìn Lục Vinh thần sắc, dò hỏi: “Gặp được chuyện tốt hả?”
Lục Vinh cười cười: “Ở đâu ra, tin nhắn rác thôi.”
Trên quang não có hai tin nhắn, đều tới lúc hắn đang ngủ. Cả hai đều là tin báo cộng tiền, cái thứ nhất cộng 200 tinh tệ, cái thứ hai cộng 3800. Rõ ràng đây là cùng 1 vị khách hàng, mua hắn 1 túi dược xem thử, thấy hiệu quả không tồi liền bao viên chỗ còn lại.
Lông vàng có chút nghi ngờ truy vấn: “Chỉ là tin nhắn rác thôi sao?”
Lục Vinh gật đầu: “Chứ còn sao nữa, chẳng lẽ mày tưởng là người nhà họ Thẩm nhắn tin xin lỗi tao?”
Lông vàng cười gượng: “Chắc đợi mặt trời mọc ở đằng tây.”
Lục Vinh xếp hàng hơn một giờ mới lĩnh được tiền cứu tế.
Lĩnh xong tiền, Lục Vinh thấy còn sớm liền đi xưởng máy thăm Thẩm Hiên.


