PTHD – Chương 2

PTHD – Chương 2

Phúc Trạch Hữu Dư

Tác Giả: Nguyệt Hạ Diệp Ảnh

Chương 2 – Không tham của rơi

***

Tiểu khu mới xây dựng vài năm, lại ở vào khu vực đang phát triển nhanh chóng nên giá nhà không thấp, khu nhà ở trồng khá nhiều cây xanh tạo không khí trong lành. Đây là cha mẹ Lục Thừa Dư mua để cho cậu dùng khi cưới vợ, ai ngờ phòng ốc vừa mới trang hoàng xong thì hai người tử nạn.

Vào thang máy, ấn số tầng, thấy trong thang máy có vài người nhưng không có ai bắt chuyện với nhau, Lục Thừa Dư cũng không biết những người này nên đợi đến tầng 6 cậu liền ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Trong phòng trống rỗng, sau khi quét tước dọn dẹp một lần, Lục Thừa Dư lấy notebook, kết nối vào mạng rồi tùy ý chọn vài bài hát bật lên, đi đến ban công phát hiện cây xương rồng mình trồng còn sống bèn tưới nước cho nó, cậu tựa vào lancan, nhìn về giả sơn đang phun nước giữa tiểu khu, đột nhiên có chút cảm giác tiêu điều.

Cha mẹ cậu đều là phần tử trí thức thế hệ trước, về sau cha cậu lại bỏ nghề dạy học về làm quản lý ở một công ty, mẹ vẫn là giáo sư đại học. Cho nên khi lựa chọn nhà mới, thực coi trọng cảnh quan thiên nhiên của tiểu khu, thế nhưng ông bà còn chưa kịp ở đây được một ngày đã đi. Các cô chú, cậu dì còn có chú bác gì gì đó của cậu mặc dù không quan tâm nhưng cũng không nhòm ngó tính kế cậu sau khi cha mẹ qua đời, coi như là một loại phúc khí đi, dù sao ai mà chả có gia đình, bình thường làm gì còn tâm tư đi lo lắng quản con người khác, huống chi cậu cũng không còn là một đứa trẻ.

Gọi điện thoại kêu công ty nước đưa tới nước sạch, rồi ngồi vào máy tính tìm một ít tư liệu mình muốn dùng, Lục Thừa Dư vuốt cằm xuất thần hồi tưởng, kiếp trước lúc cậu chết đi là đã tốt nghiệp được gần chín năm, nhưng chỉ ngắn ngủn chín năm như vậy, kinh tế phát triển thần tốc, có mấy công ty hàng đầu đi lên là việc hiển nhiên ai ai cũng biết. Năm đó trong buổi họp lớp, Trần Cẩn đã là giám đốc một chi nhánh của Lương thị được mọi người nịnh bợ, cao hứng liền điểm qua tiềm năng của vài công ty, ra vẻ tiềm năng phát triển của Lương thị phi thường tốt.

Năm xưa cậu không biết có quan hệ với cái chết của cha mẹ, mới có thể vào lúc sắp tốt nghiệp đại học đi Lương thị phỏng vấn. Vài năm sau, đợi Lương Đức Hữu dùng thái độ cao cao tại thượng chế giễu cậu, cậu mới biết được cái nơi mà cha mẹ không may bị vật nặng từ trên cao rơi trúng xe bỏ mình kia, lại chính là công trình xây dựng của Lương thị.

Tai nạn xảy ra bởi vì bên thi công không đảm bảo các quy tắc an toàn, cho nên toà phán công ty xây dựng phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bồi thường Lục Thừa Dư một số tiền lớn. Chính là, ai nguyện ý lấy tính mạng thân nhân đổi loại tiền này?

Về sau cậu thấy hai kẻ đang trong kỳ trăng mật Trần Cẩn cùng Lương Đức Hữu tại một quán rượu, nghe Lương Đức Hữu lấy giọng điệu xem thường nói ra chuyện này, lúc ấy cậu đã nghĩ, thế giới như thế nào liền có kẻ khốn nạn đáng khinh như vậy, lấy danh nghĩa tình yêu ăn dấm chua không cần biết phải trái, nói năng độc địa, cao cao tại thượng, còn cho mình là tình thánh, ngu xuẩn đến dạng này, cho mình là nhân vật chính trong phim thần tượng chắc?

Cho nên cậu không duy trì nổi phong độ, hung hăng tẩn cho cái con chó tự cho là đúng một trận, tẩn đến Lương Đức Hữu phải kêu cha gọi mẹ, trước khi đi còn đá một cước vào cái chân thứ ba của gã, cũng không biết về sau có thể còn dùng được nữa không. Ai biết đến đêm cậu liền gặp tai nạn bỏ mình, không biết khi Lương Đức Hữu muốn tìm cậu trả thù lại phát hiện cậu đã qua đời, trong lòng có nhiều nghẹn khuất không.

Đại khái Lương Đức Hữu trước khi bị đánh một khắc, cũng không nghĩ tới người luôn nho nhã lễ độ như cậu sẽ đánh người, còn tẩn rất có tiết tấu có phong cách. Không có biện pháp, cậu tuy luôn hướng tới hành xử văn minh, nhưng không phải kẻ bạc nhược.

“Hoa Đỉnh Quốc Tế…” Cậu cười tủm tỉm nhìn trang web chính thức của Hoa Đỉnh Quốc Tế, lười biếng ngã lên ghế sa lông lẩm bẩm: “Liền nhà này.”

Buổi chiều ngồi xe đến công ty môi giới chứng khoán lập tài khoản xong, cậu trực tiếp mua vào một ít cổ phiếu Hoa Đỉnh Quốc Tế, khiến cho người môi giới chứng khoán của cậu thập phần ngoài ý muốn, dù sao hiện giờ Hoa Đỉnh Quốc Tế vừa tiếp nhận ông chủ mới, kinh tế xáo trộn bất ổn, không ít nhà đầu tư cũng không xem trọng công ty này, cổ phiếu đã tụt xuống mức thấp nhất trong mấy năm gần đây, hắn thật không ngờ sẽ có người tại lúc này mua vào nhiều cổ phiếu Hoa Đỉnh như vậy.

Bất quá làm người môi giới chứng khoán, hắn cũng không lắm mồm, dựa theo ý tứ khách hàng mua vào, về phần mua rồi nó lên hay xuống, đó là chuyện của khách hàng.

Hiện tại thị trường chứng khoán càng ngày càng đình trệ, thậm chí có những lúc thị trường toàn một màu xanh (màu xanh biểu thị cổ phiếu bị xuống giá), những năm trước đây việc mua bán cổ phiếu nhiều cuồng nhiệt, hiện tại một số người so với năm đó cẩn thận hơn nhiều.

Hoa Đỉnh Quốc Tế đối với Lục Thừa Dư mà nói thì chính là cổ phiếu blue-chip (cổ phiếu hàng đầu), cậu không nghĩ đặt hy vọng phát tài thông qua thị trường chứng khoán, chỉ là đối với công ty này thập phần có tin tưởng, không muốn lãng phí cái cơ hội tốt này mà thôi. Phải biết là qua một tháng nữa, muốn sở hữu cổ phiếu Hoa Đỉnh Quốc Tế, thì không có cái giá thấp như này.

Hoa Đỉnh Quốc Tế hiện tại đúng là lúc gió mưa rền rĩ, tin đồn là nội bộ Hoa Đỉnh đang đấu tranh hết sức gay gắt, cậu chủ trẻ muốn lên nắm quyền, nhưng thế hệ cha chú lại muốn thao túng cậu chủ trẻ, khiến cho thực náo nhiệt. Bất quá cậu nhớ rất rõ ràng, cuối cùng cậu chủ trẻ của Hoa Đỉnh khống chế được toàn cục, trở thành bá chủ trong công ty.

Nghĩ tới đây, Lục Thừa Dư thở dài một tiếng, đều là người trẻ tuổi, sao khác biệt lớn như vậy nhỉ?

Thấy thời gian không còn sớm, cậu tìm một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, gọi mấy món ăn, còn chưa ăn được một nửa, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm cùng một phụ nữ diện mạo ngọt ngào đi tới.

“Thừa Dư?” Người mặc vest đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn của cậu, dùng giọng điệu khô cằn hỏi, “Gần đây có ổn không, có thời gian đến nhà anh chơi một chút.”

“Anh Đống,” Lục Thừa Dư lễ phép mời hai người ngồi xuống, thấy Lục Đống ngồi xuống, dùng khăn ăn lau sạch miệng, “Thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh, gần đây em sắp tốt nghiệp, có hơi nhiều việc, chờ em có thời gian rảnh nhất định đến nhà anh.” Lục Đống là con nhà bác cậu, xuất ngoại du học hơn hai năm, về nước xong thành tích cũng không tệ lắm, được bậc tiền bối cho là thanh niên tài giỏi của Lục gia. Chẳng qua cậu cùng với vị anh họ này qua lại không nhiều lắm, nên bình thường nói chuyện cũng là khách sáo nhiều hơn thân mật.

“Vậy là tốt rồi,” Lục Đống thấy Lục Thừa Dư tựa hồ không có tâm tư nhờ vả thân thích trong nhà, hơi nhẹ nhàng thở ra, ngược lại giới thiệu bạn gái bên người, “Đây là bạn gái của anh Thẩm Mẫn, bọn anh dự tính cuối năm kết hôn, đến lúc đó em nhất định phải tới.”

“Mỹ nữ xinh đẹp lại có khí chất như vậy mà là chị dâu tương lai của em, anh Đống thật là may mắn,” Lục Thừa Dư cười cầm lấy ấm trà tráng men tím trên bàn rót cho Thẩm Mẫn một chén trà, lại rót cho Lục Đống, trong ngữ khí thật tự nhiên mà lộ vẻ tán thưởng, “Hôn lễ của anh chị, phận làm em nhất định sẽ đúng giờ đến.”

Lục Đống bị lời ca tụng của Lục Thừa Dư làm cho hết sức cao hứng, Thẩm Mẫn gia thế rất tốt, bộ dạng lại xinh đẹp, cưới người vợ như vậy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn, cho nên nhất thời hứng khởi tiện mồm nói: “Em cũng sắp tốt nghiệp, tìm được việc chưa? Nếu không tìm được, không bằng đến công ty của bọn anh làm, anh mặc dù thành tựu chưa cao lắm, nhưng dầu gì cũng quản lý một bộ phận, an bài một chức vị vẫn là có thể làm được.”

Theo trí nhớ, người vợ mà Lục Đống cưới hình như chính là con gái ông chủ công ty hắn, cái người mà vào lễ tân niên hàng năm Lục Đống luôn ca tụng trước mặt họ hàng thân thích, chẳng lẽ chính là cô Thẩm Mẫn này? Bất quá sau cậu còn nghe nói Lục Đống cùng người phụ nữ khác có quan hệ mờ ám, cho nên kết cục của cặp vợ chồng này như thế nào, cậu cũng không rõ lắm.

Thẩm Mẫn được giáo dưỡng thực tốt, tuy rằng không biết thanh niên trước mắt này là thân thích gì của bạn trai, nhưng lời nói và cử chỉ vẫn thập phần lễ độ, cô nâng chung trà lên nói câu cám ơn, uống một ngụm rồi mới buông xuống. Không dấu vết liếc mắt đánh giá thanh niên này một cái, phát hiện người này cử chỉ vô cùng lịch lãm, khi châm trà cho nàng, động tác cũng thập phần chuẩn mực, rất có phong thái thân sĩ, không khỏi đối người trước mắt nhiều vài phần hảo cảm.

“Không biết vị này là?” Cô do dự một chút, mỉm cười đẩy đẩy bả vai Lục Đống, “Anh còn chưa giới thiệu cho em đâu.”

“Anh suýt quên, hắn là em họ anh, sinh viên đại học hàng đầu Q, năm nay sắp tốt nghiệp,” Lục Đống hơi ngừng lại, rồi lập tức bổ sung một câu, “Đứa em này cuộc sống không dễ dàng, về sau em làm chị dâu cần phải lưu ý chiếu cố nó.”

Thẩm Mẫn lại nhẹ đẩy, cau mày nói: “Anh nói gì thế.” Lời này bí mật nói còn được, lại nói thẳng trước mặt người ta, cho dù là anh em nhà mình cũng có chút quá đáng.

Lục Đống cũng nhận thấy thái độ của mình không phải, đối Lục Thừa Dư xin lỗi cười cười, “Em trai, anh còn có một số việc, đi trước vậy.”

“Vâng,” Lục Thừa Dư giống như không có phát hiện phần tâm tư muốn khoe khoang kia của Lục Đống, đối hai người cười cười, “Anh Đống, chị dâu đi thong thả, về sau có rảnh lại cùng nói chuyện.”

Thấy thái độ của Lục Thừa Dư, Lục Đống cũng chả còn tâm tư khoe khoang, mang theo Thẩm Mẫn vội vàng rời đi. Lục Thừa Dư nhìn bóng dáng Lục Đống, ý cười trên mặt nhạt dần, cười nhạo một tiếng, tiếp tục dùng cơm.

Nhà hàng đồ ăn Trung Quốc này gọi Bách Vị Hiên, đồ ăn ngon nên giá cả không thấp, trời đất bao la, đối mỹ thực cũng không thể lãng phí.

Cơm nước xong, đang đứng thanh toán thì sau lưng đột nhiên chìa ra một bàn tay cầm ví. “Tiên sinh, ví của anh bị rớt.”

Cậu quay đầu lại nhìn, là một nam nhân mặc vest đen, bộ dạng không tệ, khuôn mặt diện vô biểu tình khiến người khác cảm thấy người này có vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, kiếp trước cậu cũng gặp qua loại người này, biết người như thế không dễ tiếp cận, bèn không dự định nhiều lời. Cho nên tiếp nhận ví và cười nói cảm ơn xong, liền rút thẻ đưa cho thu ngân: “Giúp tôi thanh toán cả hoá đơn của vị tiên sinh này.” Sau đó mới quay người nói với nam nhân đang định cự tuyệt, “Hy vọng anh không cự tuyệt, đây là tâm ý của người mất của là tôi.”

Thời nay người không tham của rơi cũng không nhiều, huống chi gần đây cậu có không ít chỗ cần phải dùng chứng minh thư, bên trong còn thẻ ngân hàng, thêm một ít giấy tờ từ công ty môi giới chứng khoán, mất thì phiền toái.

Có người nhặt được đồ vật còn trả cho là cậu có phúc. Nếu không trả, cậu cũng chẳng biết oán trách ai không phải sao?

Thu ngân đưa mắt nhìn nam nhân phía sau cậu, thực mau tìm ra hoá đơn của hai người bắt đầu tính phí, một lát sau, cô mang nụ cười xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, quý khách, số dư trong thẻ của ngài không đủ.”

“À?” Lục Thừa Dư tiếp nhận thẻ do thu ngân đưa tới, vân đạm phong khinh thay bằng một thẻ vàng, cũng không giải thích mà nói thẳng: “Thử thẻ này xem sao.”

Loại sự việc mất mặt này, thu ngân cũng gặp qua rồi, người bình thường gặp phải việc này nhiều ít sẽ có điểm xấu hổ, hoặc là giải thích do mình lấy sai v..v.., ung dung giống như vị tiên sinh này thật đúng là hiếm thấy. Nhưng chính là loại thái độ này, lại làm cho người ta cảm thấy cậu thật sự là vô tâm lấy sai, nếu không sao lại bình tĩnh như vậy.

Thực sảng khoái thanh toán xong, Lục Thừa Dư nói với nam nhân phía sau: “Cám ơn nghĩa cử không tham của rơi của anh, nếu không nhờ anh, tôi sẽ gặp phiền toái lớn.” Cậu chỉ chỉ chứng minh thư cùng hộ chiếu trong ví, sau đó giơ tay, “Hẹn gặp lại.”

Chờ Lục Thừa Dư rời đi, Nghiêm Mục mới hỏi thu ngân: “Vừa rồi thu cậu ta bao nhiêu tiền?”

Thu ngân nhìn hoá đơn: “Nghiêm tiên sinh, tổng cộng là tám ngàn sáu trăm ba mươi tám NDT, bởi vì ngài có thẻ VIP, rượu gọi ra được chiết khấu 6.8%.” Nghiêm tiên sinh là khách quen của nhà hàng, bình thường cũng không có ăn sang như vậy, chẳng qua hôm nay anh đi cùng với mấy người bạn, đồ ăn liền gọi nhiều hơn chút, còn mở thêm một chai rượu lâu năm, cho nên giá cả liền không thế nào thấp được.

Nghiêm Mục nghe vậy gật đầu, mắt nhìn cửa lớn nhà hàng, kịp lúc nhìn thấy thanh niên vẫy được một chiếc xe taxi, đầu cũng không quay lại rời đi.

Anh nhíu nhíu mày, nếu anh không có nhớ lầm, trong bản tổng kết ứng cử viên xin việc được công ty sàng lọc ra, hình như là có người này?