PTHD – Chương 3

PTHD – Chương 3

Phúc Trạch Hữu Dư

Tác Giả: Nguyệt Hạ Diệp Ảnh

Chương 3 – Trảo Trùng (*)

(* Thành ngữ – chim dậy sớm bắt được sâu)

***

Nhận được tin nhắn trừ phí từ ngân hàng, Lục Thừa Dư cảm thấy cái tiêu sái của mình khi đi khỏi Bách Vị Hiên liền vỡ nát không còn một mảnh, một bữa cơm ăn gần chục ngàn, đây là bại gia tử nhà ai a?

Sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại gọi đi phỏng vấn từ phòng nhân sự Hoa Đỉnh, cậu tìm trong tủ ra một bộ vest cách tân thoải mái, là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, đi xin việc mà ăn mặc quá mức thành thục không phải lựa chọn khôn ngoan, còn không bằng ăn mặc tinh tế sạch sẽ để người phỏng vấn nhìn thấy thuận mắt. Nếu người ta muốn nhân viên thành thục, hà tất tuyển sinh viên mới tốt nghiệp, trực tiếp tuyển người có kinh nghiệm là được.

Kiếp trước cậu cho rằng nội bộ Hoa Đỉnh biến động không lường được, cho nên cũng không có nộp lý lịch vào công ty này. Sau khi phỏng vấn tại Lương thị thất bại, cậu liền vào một công ty quản lý, làm chân sai vặt cho một người đại diện, lăn lộn hai năm, thật vất vả mới có tư cách quản lý nghệ nhân, kết quả lại có một nhà đầu tư không coi trọng nghệ nhân của cậu, mà lại có ý đồ với người quản lý là cậu. Cậu không phối hợp thì lại bị công ty quản lý đuổi ra khỏi cửa. Sau đó, tự mình mở một quán bán thức ăn nhanh nhỏ, tiền vốn còn không có kiếm trở về, đã bị người phá quán, còn mạc danh kỳ diệu bị người oan uổng nói cậu dùng dầu ăn bẩn, ầm ĩ lên cả báo địa phương, thực sự là mệt mỏi chán chường.

Sau khi quán ăn nhanh đóng cửa, cậu được một người quen giới thiệu đến một đoàn phim làm trợ thủ, kết quả liền gặp kẻ lúc trước muốn bao dưỡng cậu, mới biết được kẻ này là nhà đầu tư cho bộ phim, cuối cùng bị gây sức ép ra khỏi đoàn phim. Quãng thời gian vài năm không được tốt đẹp lắm này, thân thích đối cậu cũng thực lãnh đạm, sau cậu lại tìm một ít công tác, nhưng đều mạc danh kỳ diệu có vấn đề. Cuối cùng thành quản lý tiền sảnh của một khách sạn cao cấp, kết quả lại vẫn ngay tại lúc sắp thăng chức, lại đùng phát dừng lại.

Đường đường một người có tiếng tăm trong phân viện kinh tế quản lý của Q đại, sa sút thành tình trạng này, coi như là vô dụng. Cậu cảm thấy mình nhất định là thành ví dụ về đối lập giữa học hành và thực tế cho không ít bạn cùng học, nhưng về sau cậu rất ít đi tham gia họp lớp, nên người khác nghĩ như thế nào cùng cậu không có quan hệ.

Bất quá, hồi tưởng lại những ngày tháng trải qua ở kiếp trước, quả thực chỉ dùng một chữ thảm là không đủ để hình dung, mà ngay cả bản thân cậu cũng không rõ tại sao, rõ ràng rất nhiều thời điểm bắt đầu đều thuận thuận lợi lợi, nhưng đến thời khắc mấu chốt, liền mạc danh kỳ diệu rớt đài, giống như là ông trời nhìn cậu không vừa mắt, không muốn cậu thoát kiếp xui xẻo.

“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, chỉ phân tảo tử dữ vãn tử a, (Đời người ai mà chẳng phải chết, khác cái là sớm hay muộn mà thôi)” cậu thuần thục lướt máy tính tra tư liệu mình cần, cười lạnh lùng,”Chẳng qua không thể chết vô ích.”

Sáng sớm hôm sau, cậu thay quần áo đã chuẩn bị sẵn, vẫy một chiếc taxi, không có đi xe bus hoặc là tàu điện ngầm, làm cho mình tinh tinh thần thần đến Hoa Đỉnh, nhìn bảng hiệu loé ánh kim quang của tổng bộ Hoa Đỉnh, còn có bảo vệ túc trực một cách nghiêm chỉnh ở cửa vào, cậu chỉnh cổ áo, không nhanh không chậm tiến vào Hoa Đỉnh.

Tiếp tân ở cửa biết hôm nay sẽ có không ít người đến phỏng vấn, cho nên thực nhanh nhẹn cho Lục Thừa Dư biết chỗ phỏng vấn.

Vào thang máy xong, Lục Thừa Dư mới cảm thấy tổng bộ Hoa Đỉnh có chút quạnh quẽ, đây không giống như là bầu không khí nên có ở tổng bộ một công ty lớn, có thể thấy được lần xáo trộn này Hoa Đỉnh chịu bao nhiêu ảnh hưởng, cậu có chút hiểu được vì sao năm đó khi Hoa Đỉnh lần nữa vùng lên, nghiệp giới vì cái gì phát ra tiếng than sợ hãi.

Cách thời gian phỏng vấn bắt đầu còn có nửa giờ, toàn bộ ứng cử viên đã được sắp xếp ngồi ở một phòng hội nghị chờ đợi, điểm ấy ngược lại có thể nhìn ra Hoa Đỉnh đối nhân tài thập phần coi trọng. Khi Lục Thừa Dư đi vào, bên trong đã ngồi sáu người, bốn nam hai nữ, họ nhìn thấy cậu tiến vào, chỉ hơi nâng đầu, rồi lại từng người cúi đầu chơi di động.

Lục Thừa Dư trên mặt mang cười lại gần tìm một chỗ ngồi, làm bộ vô tình nhìn lướt qua bốn phía, liền nhìn đến một cái camera ẩn trong góc phòng không thu hút ánh nhìn, nếu không phải cậu từng làm trong quán rượu một đoạn thời gian, sẽ không thể phát hiện nó.

Trên bàn hội nghị để một vài tư liệu in màu giới thiệu về Hoa Đỉnh, cậu lấy một quyển chậm rãi xem, coi còn chưa đến hai phút, bên người lại nhiều một người.

“Xin chào,” cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, là một cô gái trẻ trông rất xinh đẹp.

“Xin chào,” cô gái cũng lịch sự gật đầu với cậu, đáp lại một cái mỉm cười, rồi học bộ dáng của cậu lấy một quyển tư liệu chậm rãi xem.

Chín giờ bốn mươi, phỏng vấn chính thức bắt đầu, tới tham gia phỏng vấn tổng cộng có mười hai người, vì sẽ tuyển lấy hai trợ lý, cho nên trong mười hai người sẽ đào thải mười người.

Lục Thừa Dư lại cảm thấy có chút nghi hoặc, vị trí này là trợ lý của ai?

Trưởng bộ phận hay là giám đốc công ty chi nhánh?

Hoa Đỉnh Quốc Tế có chi nhánh tại địa phương khác, mỗi nơi lại thò chân vào vài ngành nghề, nhưng chủ yếu là điện tử cùng bất động sản, mấy tân nhân như bọn họ nếu phỏng vấn thành công, khả năng khá lớn là được phân đến công ty chi nhánh.

Lục Thừa Dư thừa nhận mình có dã tâm, cho nên cậu mới có thể tại thời điểm Hoa Đỉnh nguy nan đến phỏng vấn, đời trước gặp vận xui nhiều như vậy, tổng nên hoàn lại không ít vận may cho đời này đi?

Xã hội này thực thực tế, chỉ có chính mình đứng đến đủ cao, mới có khả năng thanh toán nợ cũ, mới có khả năng không cho người tùy tiện ức hiếp. Cậu không đạo đức giả mà tỏ ra thanh cao, sự tình có thể đầu cơ, cậu cũng không dại gì buông tha.

Mấy người đi vào phỏng vấn trước thực mau quay ra, sắc mặt không tốt lắm, một người trong đó thậm chí mở miệng oán giận: “Chính mình cũng sắp đóng cửa, yêu cầu còn cao như vậy, cho là ta tìm không được công việc?”

Lục Thừa Dư gõ cửa hai cái, tiến vào phòng phỏng vấn, bên trong ngồi ba nam một nữ, tướng mạo thoạt nhìn đều thực ôn hòa, nhưng chính là người như vậy, mới để người khác dễ dàng thả lỏng cảnh giác, cuối cùng không tự chủ được lộ ra khuyết điểm.

Tự giới thiệu xong, bốn phỏng vấn viên liền thay phiên hỏi cậu mấy vấn đề, cũng không quá lắt léo xóc não, có thể thấy cái những người này muốn thấy chính là tố chất tổng hợp của ứng viên.

Trả lời mấy vấn đề này đâu vào đấy xong, cuối cùng cũng nghe bọn họ hỏi về lương bổng mong ước và vấn đề đi công tác, Lục Thừa Dư cười nói: “Đi công tác không vấn đề gì, về phần lương bổng, tôi tin tưởng công ty lớn như Hoa Đỉnh, sẽ cho viên chức một mức lương hợp lý.”

Vài vị phỏng vấn viên gật gật đầu, người phụ nữ trung niên ngồi ngoài rìa bên phải đẩy kính mắt, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Hoan nghênh cậu gia nhập công ty chúng ta, thứ hai mời đến phòng nhân sự báo danh, đến lúc đó chúng ta sẽ ký kết hợp đồng lao động.”

Lục Thừa Dư cười gật đầu, đứng dậy đối bốn người gật đầu chào: “Cảm ơn, thứ hai tôi nhất định đến đúng giờ.”

Bốn phỏng vấn viên đều mỉm cười đáp lại, chờ sau khi người rời khỏi, phụ nữ trung niên đeo kính mới nói: “Chàng trai này tuổi còn trẻ mà tính tình trầm ổn, về sau sẽ thực có tiền đồ.”

“Nếu không phải có tư liệu của cậu ta ở đây, tôi thật sẽ hoài nghi cậu ta là người đã đi làm có kinh nghiệm,” phó phòng nhân sự, một nam nhân tầm khoảng bốn mươi tuổi, lau cái gáy bán trọc, trên CV của Lục Thừa Dư đánh một dấu check, sau đó bỏ vào ngăn kéo,”Khó trách tối hôm qua phía trên có người gọi điện thoại tới hỏi người này.”

Bốn người đều là tay già đời, trong lòng hiểu được Lục Thừa Dư này không phải là có người ở trên nâng đỡ, mà là phía trên có người nhìn trúng năng lực của cậu, sinh viên giỏi của phân viện kinh tế quản lý Q đại tại thời điểm này nguyện ý đến Hoa Đỉnh đi làm coi như là hiếm có.

Lục Thừa Dư ra khỏi tổng bộ Hoa Đỉnh vẫn còn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, công ty như Hoa Đỉnh, như thế nào sẽ trực tiếp lưu người khi phỏng vấn?

Đưa mắt nhìn biển hiệu Hoa Đỉnh Quốc Tế loé kim quang dưới ánh mặt trời, không cần biết là cái công ty gì, chỉ cần trong tên đính thêm hai chữ quốc tế, liền đã có vẻ tuyệt hơn vài phần, huống chi tên còn gọi Hoa Đỉnh, báu vật Trung Hoa, đặt cái tên thật là khí phách.

Tầm mắt lia qua góc đường, nhìn thấy một quầy xổ số, chân cậu liền ngừng lại, nhớ rõ năm đó cậu xin việc thất bại, đang phải chạy quanh tìm việc, nên rất xúc động về một lần trúng dãy số may mắn trong giai đoạn đó, chẳng qua không rõ phần thưởng trúng được là xổ số hay là lô tô?

Cuối cùng, Lục Thừa Dư mua mỗi loại 4 vé cả xổ số và lô tô song sắc cầu (*), thời gian đã qua tám chín năm, rất nhiều ký ức với cậu đã sớm mơ hồ, hiện tại chỉ là thử xem vận khí.

(*) Haiz, đây là tên một loại lô tô nha (福彩双色球 – lô tô song sắc cầu), bạn cũng không rõ lắm đâu. Search ra cái loại lô tô này kết quả trúng thưởng là dãy số, mỗi số có giá trị từ 0-99 có màu, 2 màu xanh và đỏ, trùng số, trùng màu mới tính là trúng thưởng.

Dù sao tổng cộng tám vé cũng chỉ mười sáu đồng, có lãng phí mấy cũng không bằng cái anh chàng xảo ngộ đêm qua được.

Nhét hai loại vé số vào ví xong, Lục Thừa Dư tìm được một quán trà cổ kính để ngồi, gọi một tách Trúc Diệp Thanh (*), nghe một khúc đàn cổ thanh u, xuyên qua kính cửa sổ lầu hai nhìn người tới lui dưới lầu, lại chậm rãi lấy ra di động, tư thế tao nhã xem nốt cuốn tiểu thuyết đang xem dở trên internet tối hôm qua.

(*) trà Trúc Diệp Thanh (竹叶青): một loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, hái từ núi Nga Mi, lá trà màu xanh tươi, sáng, thon hình lá trúc nhưng dày. Nước trà trong, nhạt màu có hương hạt dẻ, trà giữ được độ đậm và mùi hương rất lâu.

Nhân vật chính hẳn là cũng sắp đột phá Nguyên Anh kỳ, chính là vì cái gì bạn gái bên người lại chưa có xuất hiện, ngược lại sư phó của hắn nơi chốn ghi dấu, bất quá tiểu thuyết này miêu tả thực hào hùng khí phách, có hay không bạn gái cũng chỉ quá là dệt hoa trên gấm, tác giả bút lực thực tốt, miêu tả dành cho nhân vật chính đã đủ bù lại hết thiếu sót.

Đang xem đến chỗ phấn khích, cậu nghe được thanh âm một thiếu nữ hơi mang vẻ ngoài ý muốn,”Thật trùng hợp.” Giọng nữ dễ nghe khiến cậu nhanh chóng mở bookmark, lưu trang nào đó vào, sau đó mỉm cười ngẩng đầu,”Là cậu?” Thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được cô gái cùng phỏng vấn lúc trước, này thật đúng là xảo ngộ.

Đứng dậy đi đến cái bàn bên kia, nhẹ nhàng đem một chiếc ghế khắc hoa kéo ra, nhẹ giọng mời,”Thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được cậu, rất có duyên phận, cùng uống một tách trà đi, mời ngồi.”

Trương Gia Du do dự một chút, thấy đối phương đã đem ghế kéo ra, liền cười nói cảm ơn trước khi ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn menu trà do Lục Thừa Dư đưa tới,”Tôi không quá hiểu biết về trà, thật không hiểu uống gì mới tốt.”

Vừa nghe lời của đối phương, Lục Thừa Dư liền biết đó là một cô gái tính tình tương đối ngay thẳng, nên cười nói: “Con gái uống trà hoa hồng lưu thông máu dưỡng nhan, hương vị cũng không có quá nồng đậm, chi bằng nếm thử?”

Trương Gia Du cũng không cố tỏ ra am hiểu, trực tiếp gật gật đầu, vốn là bởi vì được Hoa Đỉnh nhận vào, cô mới cố ý đi tìm hiểu một chút quán trà tiệm ăn chung quanh, để ngày sau cùng đồng sự tạo quan hệ tốt, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như thế liền gặp được người vừa rồi cũng đi phỏng vấn.

“Tôi họ Lục, tên Thừa Dư, về sau sẽ đi làm ở Hoa Đỉnh, không biết quý cô gọi là gì, không biết về sau chúng ta có cơ hội trở thành đồng sự hay không?” Lục Thừa Dư lại gọi mấy món điểm tâm kiểu Trung Quốc để nhâm nhi trà, nhìn biểu tình cô bé này thì kết quả phỏng vấn chắc là được toại nguyện đi.

“Đừng gọi là quý cô, tôi kêu Trương Gia Du, tên của chúng ta nghe cũng gần giống nhau (*), có thể nói là duyên phận, cậu gọi tôi Tiểu Du là được rồi,” Trương Gia Du thoải mái mỉm cười, bất quá lại đối thái độ tôn trọng mà Lục Thừa Dư dành cho cô thực hưởng thụ,”Về sau chúng ta chính là đồng sự.”

(*) nguyên văn ở đây cô gái nói là “tên hai chúng ta đều đọc lên là yú”, bởi vì chữ Dư (瑜) và chữ Du (余) phát âm trong tiếng Trung là giống nhau.

Lục Thừa Dư lập tức cũng thoải mái mỉm cười, ngữ khí nói chuyện cũng bớt phần lễ nghĩa khuôn phép, nhiều vài phần tùy ý, đủ để cho đối phương nhận thấy được cậu có ý thân cận,”Nếu như vậy, cậu gọi tôi Đại Dư là được, về sau trong công việc nếu muốn sửa chữa máy tính hoặc là bưng bê vật nặng, chỉ cần bảo tôi một tiếng là được.” Nói đến phần này, cũng không phải nói cho có lệ. Về phần hai người về sau có thể công tác tại cùng một chỗ hay không thì không quan trọng, quan trọng là làm cho đối phương hiểu được mình có tâm trợ giúp là được.

Quả nhiên, Trương Gia Du thấy thái độ của cậu, thì lời nói và việc làm cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều, chờ uống xong trà, ăn xong điểm tâm, hai người đã trao đổi số điện thoại di động, email, đến Weibo đều đã follow lẫn nhau.

Sau khi tạm biệt, Lục Thừa Dư trong lòng Trương Gia Du đã được đánh cho một dấu đạt chuẩn màu hồng vô cùng lớn.

++++++++++++++++

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Này thiên văn sẽ cho nam chính có bàn tay vàng, nam chủ tam quan không có vấn đề, thuộc loại tôn trọng giới nữ, thường hay kết giao với những người có tiền có quyền, nếu có người đắc tội hắn, hắn sẽ lẳng lặng báo thù, nếu đối loại người này phản cảm, tôi… tôi cũng không có biện pháp, bởi vì đã định là như vậy rồi o(╯□╰)o